Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1294: Rốt cuộc muốn làm gì



'Trần Khiêm không còn cách nào khác, anh cầm theo. gốc nhân sâm vua đi theo bọn họ lên máy bay.
Hơn nữa lúc đi, Trần Khiêm còn bị bọn họ đeo bịt mắt.
Rốt cuộc là người nào?
Người nào lại muốn gặp mình?
Anh càng nghĩ càng ngờ vực.
Những người này tuyệt đối đều là cao thủ trong cao thủ, cho dù chính mình ra tay đi chăng nữa thì cũng chẳng đỡ nổi một chiêu của họ.
'Trần Khiêm thậm chí hoài nghi bọn họ không phải là người bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bác Tân, Trần Khiêm không biết hêm một cao thủ nào nữa.
Thế nhưng nếu là bác Tân muốn gặp anh cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy mới phải.
Không biết đã bay mất bao lâu.
Chờ đến lúc anh bị bốn người đó áp giải xuống máy. bay.
Trần Khiêm ngửi thấy mùi tanh mặn của biển cả, gió biển gào thét ập vào mặt, cách đó không xa, sóng biển giận dữ cuộn trào liên tục không ngừng.
Cởi bịt mắt xuống.
Đập ngay vào mắt Trần Khiêm, quả nhiên là một hòn đảo.
"Đây là đâu?" Trần Khiêm hỏi bốn người kia.
Bốn người đó lần này lại không giả câm giả điếc nữa: "Đảo Không Minh, Hồn Điện!"
"Hồn Điện, đảo Không Minh?" 'Trần Khiêm thầm giật mình.
Hơn nửa năm qua anh theo bác Tần vào Nam ra Bắc, tự thấy bản thân đã biết thêm không ít kiến thức.
'Thế nhưng đảo Không Minh ở đâu? Hồn Điện lại là cái gì?
Trần Khiêm thật đúng là không biết.
Nhưng điều mà anh có thể chắc chắn chính là, đám
người kia đều đến từ một tổ chức nào đó, một tổ chức vô cùng khác thường và mạnh mẽ.
"Xin mời!" Bốn người dẫn theo Trần Khiêm tiến lên đảo, hòn
đảo rất lớn, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy nhiều tòa nhà mang kiểu kiến trúc cung điện màu đen tuyền hiện ra.
Bọn họ dẫn theo Trần Khiêm tới tận một khu vườn tư nhân tận sâu bên trong mới kêu Trần Khiêm ngừng lại.
"Ai muốn gặp tôi? Hiện tại có thể gặp mặt hay. chưa?"
Trong lòng Trần Khiêm đây ngờ vực dò hỏi.
"Cậu Trần, xin hãy đưa gốc nhân sâm vua kia cho. chúng tôi!"
Người mặc áo đen dẫn đầu nói.
Hiển nhiên người này không có ý cướp đi gốc nhân sâm vua này, hơn nữa, dù cho bọn họ muốn cướp thật, Trần Khiêm cũng không ngăn nổi.
Anh dứt khoát đưa luôn cho bọn họ.
Bọn họ không nói thêm một lời nào nữa, chỉ nhẹ gật đầu với Trần Khiêm, sau đó tất cả đều đi ra ngoài.
"Rốt cuộc muốn làm gì?"
Trần Khiêm bất đắc dĩ thầm nghĩ.