Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1297: Bác Ôn



"Bé con, ngày thường các em ở trên đảo làm những gì, có phải bọn họ uy hiếp các em hay không?”
Trần Khiêm muốn biết nhiều hơn một chút.
Thậm chí Trần Khiêm còn hoài nghỉ, người của Hồn Điện đã giết cha mẹ của những đứa trẻ này, sau đó băt bọn chúng lên đảo.
"Cậu Trần lo lắng thái quá rồi, chuẩn xác mà nói thì những đứa trẻ đó đều do chúng tôi cứu về, sau đó nuôi dưỡng chúng nên người!"
Không biết từ lúc nào, một ông lão tóc trắng xóa đã đứng sau lưng Trần Khiêm.
Ông ta mặc một bộ trường bào đen, chỉ là lúc này không che mặt.
Ông chậm rãi đi tới, vô cùng thân thiết sờ sờ đầu cô bé: "Bé con, mấy đồ vặt này nên ít ăn thôi, nghe thấy không nhỉ?"
"Con biết ạ, ông Ôn ơi, vậy ông có ăn bánh quy không ạ?"
Cô bé hỏi. "Ông không ăn, con cầm đi ăn đi, ăn xong nhớ phải làm bài tập, bọn nhóc Tiểu Hổ lại bắt nạt cháu thì phải đi nói cho ông ngay đấy!"
"Cảm ơn ông Ôn, cảm ơn anh trai, con đi đây!"
Cô bé con cầm theo bánh bích quy, sau khi nói cám ơn liền chạy vụt đi.
"Ông là?" Trần Khiêm nhìn ông cụ một lượt từ trên xuống dưới.
"Cậu Trần, mới hơn một tháng không gặp, cậu đã quên mất lão rồi?"
Ông lão cười.
"Tôi biết rồi, người ban đầu để Đông Nam Tây Bắc đi theo tôi là ông rồi!"
"Ha ha, lão là Ôn Tự Tại, người trên đảo đều gọi là bác Ôn!"
Bác Ôn lắc đầu cười.
"Tôi đang muốn đi tìm ông đây, ông nói muốn dẫn tôi đến gặp một người, tôi đã tới đây lâu như vậy, cũng nên đi gặp người đó rồi đấy!"
Trần Khiêm cả giận nói.
"Cậu đã ăn liên tục mấy thứ kia trong một tháng, tôi thấy khí sắc cậu đã đến tột cùng, dưới tác dụng của nhân sâm vua, tạp chất trong cơ thể cũng đã bài trừ sạch sẽ. Chà, theo lí thường mà nói, ngày hôm nay tôi đến đây chính là để dẫn cậu đi gặp người đó!"
Bác Ôn cười: "Xin mời cậu Trân!"
'Trần Khiêm nhíu mày một cái, cũng không nói gì, anh đi theo sau ông ấy.
Trên đảo có một quần thể kiến trúc, đi từ xa đến gần mới nhận ra xung quanh đều có người mặc áo đen đứng gác, ai ai cũng khí thế phi phàm.
Cuối cùng, ông lão dẫn Trần Khiêm đi tới trước tòa cung điện lớn nhất.
Nơi này có hơi giống hoàng cung của triều đình cổ đại.
Trên vị trí cao nhất kia có một bục cao, có một ông lão đang đứng trên đó, quay lưng về phía Trần Khiêm, ông đưa mắt nhìn tấm bản đồ lớn treo trước mắt, suy nghĩ tập trung.
"Chủ thượng, tôi đã đưa cậu Trần tới!"
Nét mặt bác Ôn trang nghiêm, lập tức cúi người chào nói.