Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1315: Du lịch thôi



"Hi, anh đẹp trai!"
Lục Hàm vẫy vẫy tay với người thanh niên vừa đi vào.
"Là mấy người..."
Người thanh niên đó cười cười, buông túi hành lý của mình xuống.
Vừa hay chỗ ngồi bên cạnh của Lục Hàm có bàn trống, anh ấy liền ngồi xuống luôn.
"Thật có duyên ghê, lúc nấy chúng ta trò chuyện trên xe lửa hợp cạ quá, tôi còn muốn có được số wechat của anh cơi"
Lục Hàm nói.
"Được rồi Tiểu Hàm, người ta tới đây để ăn cơm, đừng làm phiền người ta như vậy chứi"
Chị gái Lục Tuyết của Lục Hàm đạp một cái vào chân cô ấy để nhắc nhở.
"Đúng đấy Tiểu Hàm, em muốn số wechat làm gì cơ chứt"
Lục Siêu cũng nói chen vào.
'Trần Khiêm nhìn mấy người phía trước, chỉ khế lắc đầu cười trừ.
Lúc nãy ở trên xe lửa, Trần Khiêm mới gặp được ba chị em nhà họ Lục này.
Nói ra thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Hai chị em gái họ Lục vừa đúng lúc ngồi ghế đối diện với anh.
Mà ngồi bên cạnh anh là một cụ ông đã bảy tám mươi tuổi, dọc đường đi đều dựa vào cửa sổ ngủ say.
Cho nên cậu trai Lục Siêu kia muốn đổi chỗ với Trân Khiêm.
Vốn chuyện này cũng không có gì.
'Thế nhưng Lục Siêu lại ném cho Trần Khiêm một nghìn tệ, lên giọng kêu Trần Khiêm đi sang ngồi chỗ khác.
Nếu là giọng điệu đúng mực Trần Khiêm còn đồng ý đổi.
'Thế nên Trần Khiêm lơ đẹp anh ta luôn.
Nếu không có Lục Hàm khuyên bảo, hai người suýt chút nữa đã xảy ra xung đột rồi.
Về sau, Lục Hàm vẫn luôn trò chuyện với Trần Khiêm, hơn một năm nay Trần Khiêm luôn vào Nam ra Bắc, đã sớm không còn là một Trần Khiêm ngô nghê chỉ biết đến huyện Bình An và thành phố Kim Lăng rồi.
Cuộc nói chuyện trải dài khắp trời nam đất bắc khiến Lục Hàm nghe như mê như say.
Ngược lại Lục Tuyết lớn nhất trong ba người đó lại có hơi lạnh nhạt.
Không nói với Trần Khiêm được một câu nào. Cho nên mới có tình cảnh trước mắt này.
"Anh muốn đi đâu vậy? Đến Long Giang chỗ chúng tôi đi học hay làm việc vậy?”
Lục Hàm lại hỏi.
"Du lịch thôi!"
Trần Khiêm cười nói.
"Ố, vậy tôi đề cử cho anh một chỗ này, Long Giang có một nơi gọi là Sơn trang Bách Nạp, trong đó có nhiều cái vui lắm đó, có thể đánh golf, còn có thể đua ngựa!"
Lục Hàm nói.
"Đó là nơi người bình thường có thể đến hay sao? Em cũng đừng nói vớ vẩn nữa, mau ăn đi!"
Lục Tuyết cực kì không ưa Trân Khiêm, lúc này cất lời.
Rất dễ để nhìn ra, bối cảnh của ba người này không hề tầm thường.
Lục Tuyết trời sinh đã mang một tâm hồn cao quý, trong ba người cô ta là kiểu người không gần gũi với người khác nhất.
Lục Tuyết thường tiếp xúc với những người tầng lớp trên, tất nhiên trong lòng âm thầm chướng mắt loại dân thường như Trần Khiêm, cô ta cảm thấy anh không có cả tư cách kết bạn với mình.
"Được rồi!"
Lục Hàm cũng không nói chuyện tiếp nữa.