Vốn dĩ anh đã hẹn ăn cơm chung với Trương Mẫn.
Bây giờ Trần Khiêm muốn tìm hiểu thêm một ít tin tức với người tên Mạnh Khang này nên gọi điện thoại nói với Trương Mẫn.
“Thế nào? Anh ta có đến không?”
Chu Lị Lị hơi sốt sắng hỏi.
Trương Mẫn nói: “Có lẽ là người ta sợ các cậu rồi nên không đến!”
'Trương Mãn bỗng thấy hơi thất vọng.
“Không đến càng tốt, anh Vương đã nói chúng ta đến thẳng khách sạn lớn Long Giang ăn cơm, để trải nghiệm khách sạn cao cấp nhất Long Giang tụi mình!”
Chu Lị Lị nhảy cẵng lên hoan hô.
Trương Mẫn hậm hực gật đầu.
Sau đó mọi người đến khách sạn Long Giang.
“Ngại quá, hôm nay khách sạn Long Giang đã được người khác bao trọn. Quý khách có thể chọn nhà hàng
khác, thành thật vô cùng xin lỗi quý khách!”
Không ngờ mới vừa bước tới cửa đã bị phục vụ chặn lại.
Làm Chu Lị Lị đang phấn khích bừng bừng hơi thất vọng.
Cô ta đã chuẩn bị điện thoại xong xuôi rồi, đợi được chụp hình nhưng lại không được vào.
“Khách sạn lớn như vậy mà bao trọn, bao nhiêu người lận mà không có chỗ nào luôn à?”
Chu Lị Lị hỏi.
Nhân viên phục vụ lắc đầu. “Haiz, thật tình!”
Chu Lị Lị tức đến giậm chân.
“Thôi chúng ta đến chỗ khác ăn vậy, cũng giống vậy. thôi mài”
Trương Mẫn khuyên.
Sau đó mọi người rời khỏi đây.
Nhưng Chu Lị Lị cứ không muốn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Giờ phút này, từng chiếc từng chiếc siêu xe chạy đến cửa khách sạn.
Rất nhiều người giàu có ở Long Giang xuống xe.
Họ chỉnh sửa lại tây trang, đứng trước cửa, giống như đang đợi người nào đó.
“Mọi người nhìn xem, đó có phải là Tổng giám đốc. nhà họ Lục, ông Lục Tông Niên không?”
Chu Lị Lị kinh ngạc nói.
Trương Mẫn gật đầu: “Đúng là Chủ tịch Lục, thì ra khách sạn Long Giang được Chủ tịch Lục bao trọn, thế thì không có gì lại”
“Nhưng đại hội giao lưu năm ngoái, Chủ tịch Lục không phô trương đến vậy, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất là có khách quý quan trọng đến!”
Trương Mẫn nói.
“Khách quý quan trọng?”
Nhóm Chu Lị Lị kinh ngạc nhìn sang.
Giờ phút này, chiếc xe chính giữa mở cửa.
Một ông lão bước xuống trước, sau đó ông ấy cung kính mời một chàng trai trẻ tuổi.
Chủ tịch Lục tiến lên, cung kính bắt tay.
Mà ngay khi nhìn thấy chàng trai trẻ này, Chu Lị Lị trợn tròn mắt: “AI Đó... đó chẳng phải là Trần Khiêm hay sao?”
Trương Mẫn cũng kinh ngạc che miệng lại: “Đúng vậy, là Trần Khiêm thật! Anh ấy nói anh ấy có việc có việc không đến được. Thì ra anh ấy đến khách sạn Long Giang!”
“Nhưng Mẫn Mẫn cậu nhìn đi, tại sao nhóm Chủ tịch Lục lại cung kính và đối xử tốt với một thằng nghèo như vậy?"
Càng lúc Chu Lị Lị càng kinh ngạc, cô ta cảm thấy gò má của mình đau đớn.