Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1356: Đi thôi



Lúc này, cô ấy chậm rãi đi về phía Trần Khiêm.
“Đừng Tiểu Hàm, hắn ta sẽ giết người!”
Lục Tuyết nắm lấy cánh tay Lục Hàm.
“Không sao đâu chị, Trần Khiêm đã nói rồi, anh ấy với em là bạn, anh ấy sẽ không làm hại em đâu!”
Lục Hàm đến trước mặt Trần Khiêm.
Đưa “Kinh Bách Thú” cho Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, nếu anh phải giết ba tôi mới có thể trút được hận, vậy thì anh giết tôi đi, tha cho ba tôi và bọn họ, niệm tình chúng ta là bạn, được không?”
Lục Hàm khóc nói.
Thấy nước mắt của Lục Hàm.
Trong lòng Trần Khiêm có chút không đành.
Trong lòng anh, người nhà họ Lục cũng giống như: người nhà họ Mạc vậy, đều không thể thoát chết.
Nhưng dù sao Lục Hàm cũng xem mình là bạn, nghĩ lại vừa nãy thấy mình trúng độc, Lục Hàm căng thẳng như vậy, quả thực Trần Khiêm có hơi không nhẫn tâm.
“Tôi đọc xong “Kinh Bách Thú” sẽ trả lại cho nhà họ Lục các người!”
'Trần Khiêm nhận lấy “Kinh Bách Thú” trong tay Lục Hàm.
Sau đó rời đi.
Lục Tông Nguyên sợ hãi đến mức không đứng lên nổi.
“Chủ tịch Lục, không hay rồi, bên ngoài đến rồi... bên ngoài rất nhiều..."
Lúc này, một thằng nhóc xông vào, khi thấy cảnh tượng bên trong phòng thì sợ đến mức cả người đơ ra.
“Rất nhiều người mặc đồ đen đến...” Cậu ta nuốt nước bọt, lúc này mới nói xong.
Lúc Lục Hàm đi phía sau Trần Khiêm, tiên anh ra ngoài.
Mới thấy những người mặc đồ đen ở trong trang viên nhà mình.
Trên người toàn là sát khí.
Những người này chính là nhóm người bác Ôn.
“Đi thôi!"
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Sau đó bọn họ rời đi.
Lục Hàm lui lại mấy bước.
Vốn dĩ Lục Hàm tưởng rằng Trần Khiêm là một chàng trai hướng nội, nhưng hôm nay mới nhìn thấy sự tàn nhẫn và khủng bố của Trần Khiêm.
Nếu mình cũng khinh thường Trần Khiêm giống như chị.
Như vậy e rằng hiện tại cả gia tộc nhà họ Lục đã bị tiêu diệt bởi những con quỷ giết người không chớp mắt này rồi.
“Trần Khiêm, hóa ra đến tận bây giờ tôi mới thật sự biết anh...”
Lục Hàm thầm nói. Không biết sau khi Trần Khiêm đi được bao lâu. Thì Dương Hạ cũng dẫn vệ sĩ của mình đến.
“Cô Hai, trùng hợp vậy. Đúng rồi, bây giờ chắc là ba cô không bận nhỉ, tôi đang chuẩn bị
Dương Hạ nói.
Nhưng Lục Hàm lại nhắm mắt làm ngơ.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ.
Sau đó đi luôn không quay đầu lại.
“Cô Hai, cô nói cái gì?”
Dương Hại hơi căng thẳng hỏi.
“Tâm trạng hôm nay của cô Hai có gì sai sai. Cô chủ, tôi thấy hay là chúng ta cứ trực tiếp đi thăm Lục 'Tông Nguyên đi?”
Vệ sĩ bên cạnh Dương Hạ nói.
“Không phải, hình như tôi nghe thấy cô hai cứ lẩm bẩm... lẩm bẩm hai chữ Trần Khiêm?”