Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1358: Hết cách rồi



Lúc linh hồ còn cách cửa hang khoảng nửa mét.
Đột nhiên, một làn khói dày đặc màu xanh lá cây từ trong hang phun ra.
Làn khói dày đặc này hôi đến mức tưởng như có thể khiến con người ta nghẹt thở.
Đúng lúc nhóm Trần Khiêm nằm ở cửa hang với khoảng cách rất gần.
Trừ Trần Khiêm kịp thời che miệng lui sang một bên ra.
Những người khác đều bị hun khói đến đầu óc rối mù.
“Khục khục!”
Giống như đang cười vào mặt mọi người.
Con linh hồ phát ra tiếng.
Ánh sáng lóe lên, lợi dụng sơ hở này nhảy tót ra ngoài.
“Lại để nó chạy mất rồi!”
Bác Ôn chán nản.
“Đuổi theo!”
Phản ứng của Trần Khiêm cũng rất nhanh. Lao theo bóng của linh hồ.
Nâng tốc độ của mình lên đến đỉnh điểm.
Nhóm bác Ôn cũng đuổi theo.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Trần Khiêm bỏ xa, cho. đến khi không thấy được dấu vết của Trần Khiêm nữa.
“Ôn trưởng lão, làm thế nào bây giờ? Chúng ta không đuổi kịp thiếu điện chủ!”
Có người nói.
“Cứ đuổi theo trước đã, nếu thực không được nữa thì chúng ta về chỗ cũ đợi!"
Bác Ôn căn dặn nói. “Khục khục... Khục khục!”
Linh hồ chạy về phía rừng cây, giãm lên lá cây, lao vụt đi như mũi tên.
Đồng thời còn phát ra tiếng chế giễu. Trần Khiêm dùng toàn bộ sức lực. Phát huy phương thức làm nhẹ cơ thể.
Hai chân không chạm đất, đạp nhẹ vào ngọn cỏ mà không giảm tốc độ.
Nhưng hết cách rồi, không biết chạy bao lâu, con linh hồ đó cũng tự biết không thể chạy thoát khỏi Trần
Khiêm nên cơ thể đột nhiên quy xuống.
Ngay lập tức ẩn vào một bụi cỏ, không còn dấu vết.
“Lại để mày chạy mất rồi!”
Trần Khiêm dừng lại, lòng thấy chán nản.
Nín thở, tìm kỹ một lần nữa.
Chỉ sợ nhân lúc mình không chú ý, linh hồ hoàn toàn biến mất ở phạm vi bên này, vậy thì công sức lại đổ sông đổ bể rồi.
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”
Lúc này, có vài người chạy về phía mình.
Hình như đang chạy trốn, phát ra tiếng hét kinh hoàng.
'Trần Khiêm cau mày.
Sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay lúc này! Phụt phụt!
Vài tiếng hét thảm thiết truyền đến.
Mấy người đang chạy đó ngay lập tức ngã xuống đất.
Nhưng Trần Khiêm chẳng hơi sức đâu mà để ý đến bọn họ.
“Hết cách rồi, các người vào cùng tôi thì đã biết đường tới đây rồi, tôi không thể nào không giết các người được!”