Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1361: Chú Cửu



Nhưng chó con lại ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm.
“Hửm? Mày có thể nghe hiểu lời tao nói à? Biết tao cần máu người nên cố ý muốn dụ người khác tới à?”
Trần Khiêm đọc “Kinh Bách Thú”, có thể hiểu được động tác và ngôn ngữ của những loài động vật này.
Vừa rồi, chó con đang giao tiếp với Trần Khiêm. Lúc này nó lại gật đầu, vui vẻ lắc đuôi.
“Thật sự thông minh đấy!”
Trần Khiêm sờ đầu.
Không lâu sau, quả nhiên có bóng dáng từ xa đến gần.
Đến trước mặt Trần Khiêm.
“Tôi còn nói sao không tìm được cậu, hóa ra tên nhóc cậu trốn ở đây à?”
Người đuổi đến chính là lão già vừa nãy, lúc này, ông ta lạnh lùng cười.
Trần Khiêm thấy ông ta cũng vui vẻ trong lòng.
Sờ đầu chó con, tỏ ý nó lập được công lớn rồi.
“Đúng là không ngờ ông lại đuổi theo tôi?”
Trần Khiêm cười nói, con mẹ nó đây quả thật là niềm vui bất ngờ đưa đến cửa mà.
“Đúng vậy, còn khiến tôi tốn công sức đấy. Hiện tại tôi đang còn thiếu thuốc dẫn, chúng ta cũng có duyên, lúc đầu ở Tây Nam không giết được cậu quả là đáng tiếc. Nhưng bây giờ là cậu tự tìm đến cửa, thù mới hận cũ chúng ta tính luôn một lần đi cậu Trần!”
Ánh mắt lão già lạnh lùng.
“Trước đây ở Tây Nam, ông dốc sức cho nhà Tư Đồ, khi đó chúng ta cũng không tính là thâm thù đại hận gì. Hơn nữa nửa năm trước, tôi có về Tây Nam những cũng không thấy ông ở đó, thì ra ông đến phương Bắc!”
Trần Khiêm nhìn ông ta rồi nói.
Mặt lão già này nửa trắng nửa đen.
Giống như người âm dương.
Trần Khiêm có ấn tượng rất sâu sắc về ông ta. Ông ta là người bên cạnh Tư Đồ Dương, một nhân vật giống như quản gia, Tư Đồ Dương gọi ông ta là chú Cửu.
Khi đó cảm thấy người này không đơn giản.
Nhưng lúc Trần Khiêm diệt nhà Tư Đồ hoàn toàn không hề thấy ông ta.
“Tôi vốn tưởng rằng nhà Tư Đồ sớm muộn gì cũng có thể ngồi lên vị trí của nhà họ Phương, mượn sức lực nhà họ Phương để tiêu diệt nhà họ Trần các người. Nhưng Tư Đồ Hoằng lại mượn cớ tiêu diệt nhà họ Trần mà âm thầm tỏ ý tốt với nhà họ Trần các người, cho dù ông ta thật sự nắm quyền nhà họ Phương, e rằng cũng sẽ không đối phó với nhà họ Trần. Tôi quá hiểu ông ta rồi, cho nên tôi rời đi!”
“Tôi muốn mình mạnh hơn nữa, nên đến An Lĩnh tìm linh dược.
Bây giờ đã đủ dược liệu rồi, chính xác là có thuốc dẫn phù hợp rồi, nhưng không ngờ lại gặp được cậu. Vừa khéo dùng máu của người nhà họ Trần để luyện thuốc, ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm!”
Chú Cửu chắp tay sau lưng, đắc ý cười lớn.
“Ông với nhà họ Trần có thù oán gì sao? Khiến ông phải trăm phương nghìn kế thế này?”
Trần Khiêm hỏi.
“Bởi vì nhà họ Trần các người quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần một câu là có thể khiến cho một thị tộc bị diệt vong. Năm đó nhà họ Lưu chúng tôi chỉ hại một cậu chủ của nhà họ Dương nhưng các người lại khiến nhà họ Lưu phải trả mấy trăm mạng! Nhà họ Lưu, là một trong bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh cứ như vậy bị diệt vong!”
Ánh mắt Lưu Cửu lóe lên lửa giận.
Trần Khiêm nhớ lại, từng nghe bà ngoại kể chuyện bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh năm đó. Năm đó mẹ đào hồn, nhà họ Lưu trả thù làm cho cậu Năm bị tàn phế, đến bây giờ vẫn là người thực vật.