Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1365: Ngủ say



“Tất nhiên rồi!”
Lục Tông Nguyên không ngừng nói.
“Cậu Hai, có manh mối rồi!”
Lúc này, một tên thuộc hạ chạy đến báo cáo.
Cách đó không xa, phát hiện có hai thi thể nằm trên đất, ăn mặc giống như dân bản xuống núi, hơn nữa vừa chết cách đây không lâu, hiện trường còn có dấu vết vật lộn.
Ngoài ra còn phát hiện dấu vết đạp lên cỏ rời đi.
“Gâu gâu gâu!”
Cũng trong lúc này, chó nghiệp vụ của nhà họ Mạc dẫn tới bắt đầu điên cưồng sủa về một hướng!
“Hửm?”
Mạc Vũ khế cau mày: “Xung quanh có người, xem ra là ở cách đây không xa, lập tức triển khai tìm kiếm đi!”
Mạc Vũ hạ lệnh.
Thuộc hạ đang chờ xuất phát đều tăng tốc độ tìm kiếm.
“Còn nhớ một năm trước, tôi từng theo gia chủ đến nhà họ Trần cũng đã gặp Trần Khiêm. Khi đó cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, thân thể yếu ớt"
“Rốt cuộc một năm nay cậu ta đã trải qua những gì, †ại sao lại mạnh như vậy, tám người nhóm Mạc Vân Hải cũng được xem là cao thủ nhà họ Mạc, thế mà lại bị Trần Khiêm giết hại, quả thực là không thể tin được!”
Lúc này, một ông già ở bên cạnh Mạc Vũ cau mày nói.
“Vậy thì sao, gặp phải cao thủ thực sự của nhà họ Mạc, kẻ hèn như Trần Khiêm thì là cái thá gì chứ?”
Mạc Vũ cười khổ.
“Tìm thấy rồi!"
Lúc này, trong hang phía trước có người hét lên. Mạc Vũ bước nhanh tới.
Bên ngoài hang đá có một tảng đá lớn chặn ở cửa hang đã được chuyển đi.
Lúc này, một tên thuộc hạ đang ôm cổ nằm dưới đất, máu tươi chảy khắp người hắn.
Bên trong hang còn một thanh niên sắc mặt trắng bệch đang nằm, giống như không hề có sức sống.
“Trần Khiêm? Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi!” Vừa nhìn thấy, đầu mày Mạc Vũ không khỏi giãn ra. Sau đó mới chú ý đến tên thuộc hạ.
“Hắn sao vậy?”
“Cậu Hai, là bị con chó dữ này tấn công. Con chó dữ này thật biết bảo vệ chủ, nhỏ như vậy cứ giết nó đi!”
Một tên thuộc hạ nói. “Gâu gâu!!!” Chó con bị người ta bắt lấy cổ.
Lúc này giống như bị tấn công, lông toàn thân đều dựng đứng lên.
Hơn nữa nó còn gầm lên.
Khiến cho chó nghiệp vụ của nhà họ Mạc đều lui về sau mấy bước.
Còn có vài con sợ hãi tiểu ngay tại chỗ.
“Hửm? Thú vị đấy..”
Mạc Vũ thấy thế thì nói: “Trước tiên đừng giết nó, đưa nó với Trần Khiêm rút về nhà họ Mạc!”
“Tên nhóc này, chẳng phải đồn đại rằng cậu ta rất mạnh à, sao lại sống dở chết dở thế này? Nhưng mà thế này cũng tốt, khỏi để cậu ta chạy thoát lần nữa!”
Lúc khiêng Trần Khiêm ra, ông già bên cạnh Mạc Vũ thử nhịp tim của Trần Khiêm, phát hiện ra nhịp tim vô cùng yếu.
Nhưng rõ ràng đây không phải vấn đề quan trọng.
Ông ta chỉ hỏi một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
“Chạy? Rơi vào tay Mạc Vũ tôi mà còn chạy được sao?”
Mạc Vũ lạnh lùng nhìn ông già.
“Cậu Hai nói đúng lắm!” Ông già gật đầu.
Trần Khiêm đang được người ta khiêng đi, nhưng lúc ông già cúi đầu xuống thì đột nhiên phát hiện, khuôn mặt trắng bệch của anh lúc nãy đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ sau đó ngay lập tức biến mất...