Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1372: Tỉnh lại



“Cậu muốn làm gì? Cứu! Cứu với!”
Dương Hạ vội hét toáng lên.
Nhưng một chiếc khăn trắng che miệng Dương Hạ lại, sau đó hai mắt Dương Hạ bỗng nhiên mơ màng, không giãy giụa nữa!
Cùng lúc này.
'Trong ngục giam.
Trần Khiêm đang ngủ sâu, bỗng nhiên tai khẽ động đậy.
Sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Bỗng nhiên trong mắt lóe lên một tia huỳnh quang màu xanh sẫm lấp lánh.
Sau đó trở lại bình thường.
Nhưng không hề che giấu ý ngạc nhiên và vui mừng trong đó.
Bởi vì Trần Khiêm phát hiện ra, ánh sáng trong ngục. giam rất mờ mịt, nhưng hai mắt của mình lại có thể nhìn thấy rất rõ mỗi một chỉ tiết.
Với cả thính giác nữa, chỉ cần mình muốn thì gần như có thể nghe được âm thanh ở một nơi rất xa.
“Phù!”
Cơ thể Trần Khiêm khế chấn động, cả người có thể dễ dàng nhảy lên không trung.
Nhưng Trần Khiêm nhìn da của mình bây giờ, trên da có rất nhiều vết đen sãm.
Những thứ này chắc đều là tạp chất trong cơ thể mình.
“Linh huyết đúng là linh huyết, chẳng những có thể giúp mình ổn định tâm tính mà còn có thể tiến thêm một bước để cải thiện việc tôi luyện cơ thể của mình!”
Trần Khiêm thầm vui mừng.
Hôm nay, anh cảm thấy nội công của mình đã tăng lên gấp đôi so với ba ngày trước.
“Vốn muốn có được linh huyết để tự mình tìm nhà họ Mạc tính sổ, nhưng không ngờ bọn họ lại chủ động đưa mình đến đây!”
Trần Khiêm cười lạnh lùng.
Phải rồi! Dương Hạt!
Đột nhiên Trần Khiêm khựng lại.
Vừa rồi trong lúc mê man, hình như mình nghe thấy tiếng kêu cứu của Dương Hạ.
Ba ngày nay, mặc dù Trần Khiêm chìm vào trạng thái ngủ sâu.
Nhưng anh biết tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh mình.
Ý thức của anh không hề ngủ.
Buổi tối ba hôm trước, Dương Hạ nói với mình rất nhiều điều.
Nói không cảm động chút nào là nói dối.
'Trước đây Dương Hạ cứu mạng mình, còn liều chết đến thăm mình.
Trần Khiêm biết, nghĩa tình này, e là khó mà trả hết được.
Hình như bây giờ cô ta gặp nguy hiểm! Hai mắt Trần Khiêm nhíu lại.
Trước mặt mình là một cánh cửa sắt. Nhưng Trần Khiêm đưa tay kéo.
Ẩm!
Vang lên một tiếng thật lớn, cánh cửa sắt với bức tường xung quanh bỗng chốc sụp đổ.
Trần Khiêm đi ra.
Lúc này, vừa hay nhìn thấy một người đang đi xuống ngục giam.
“Trần... Trần Khiêm? Sao... sao cậu lại tỉnh rồi?”
Là Mạc Lâm mang cháo đến.
“Người đâu, người đâu!”
Mạc Lâm từng đến hiện trường nhà họ Lục, thấy tám thi thể bị Trần Khiêm giết hại, cho nên có một loại sợ hãi bẩm sinh đối với Trân Khiêm.