Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1377: Chúng ta mau rút thôi



“Mọi người dốc toàn lực yểm trợ cho cậu Hail”
Mạc Vân Sơn hét lớn.
“Giết!H”
Lúc này, gia tộc họ Mạc đỏ mắt, bổ nhào về phía 'Trân Khiêm.
Nhân lúc hỗn loạn, Mạc Vân Sơn vác Mạc Vũ bỏ chạy.
“Tôi không thể đi, tất cả gia quyến nhà họ Mạc đều ở đây, tôi không thể đi, tôi phải giết Trần Khiêm!”
Mạc Vũ đau khổ hét lên.
Mạc Vân Sơn chịu đựng, đưa Mạc Vũ chạy điên cuồng, cũng có vài vệ sĩ thân cận chạy theo sau Mạc Vân Sơn.
Vẻ mặt bọn họ đầy hoảng sợ và đau đớn.
Bởi vì lúc này, ở phía sau liên tục truyền đến tiếng la hét của trẻ con!
Không biết chạy bao lâu, nhóm người Mạc Vân Sơn đưa Mạc Vũ đến một đỉnh núi.
Quay đầu nhìn lại, cả nhà họ Mạc đều đang chìm trong biển lửa hừng hực.
Mọi người đều biết kết quả là gì rồi.
“Quản gia Mạc, nỗi lo của ông đúng rồi, chúng tôi đưa hắn về chính là dẫn sói vào nhà, hại chết cả nhà họ Mạc!”
Có tên vệ sĩ khóc nói.
Sao Mạc Vân Sơn lại không hối hận được cơ chứ?
Đồng thời, trong lòng cũng có vị đắng chát khó nói nên lời.
Đúng vậy, hao tổn tâm tư tìm Trần Khiêm cả một năm trời, cuối cùng tìm được hắn rồi, những gì hắn mang đến lại là tiêu diệt cả nhà họ Mạc.
Bởi vì tên này quá độc ác, phụ nữ trẻ em yếu ớt cũng không tha.
“Quản gia Mạc, ông mau nhìn kìa!”
Có tên vệ sĩ chỉ về phía trang viên đang cháy của nhà họ Mạc nói.
Nhìn theo hướng tay hắn ta chỉ.
Thì thấy một nhóm người mặc đồ đen đang đến gần trang viên.
Hơn ba trăm người. Chặn ngay cửa.
Hễ có người chạy ra ngoài thì đều khó thoát khỏi vận rủi.
“Toang rồi! Toang rồi! Nhà họ Mạc tiêu rồi!” Mạc Vân Sơn nhìn những người nhà họ Mạc liều mạng chạy ra ngoài nhưng lại iết hại một cách tàn nhãn thì quỳ xuống, nắm chặt một nắm đất.
“Hắn có chuẩn bị mới tới, những người bên cạnh hắn cũng là cao thủ, tất cả đã kết thúc rồi. Không được, phải mau báo cho gia chủ, thế lực nhà họ Trần đã không thể sánh nổi nữa rồi!”
Gân xanh của Mạc Vân Sơn nổi lên, vội nói.
“Tôi đã thử rồi, nhưng hình như liên lạc của chúng ta đã bị cắt đứt, hoàn toàn không liên lạc được!”
Người trong gia tộc khóc nói.
Mạc Vân Sơn suy nghĩ một lát, đột nhiên cau chặt mày: “Không được, chúng ta mau rút thôi!”