Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1383: Người này là ai chứ



“Đúng vậy, cô có con mắt rất tỉnh tường. Phiến đá mà chúng tôi phát hiện là một phiến đã bị vỡ, chúng tôi không tìm thấy phần còn thiếu.
Chỉ là trên bức tranh thể hiện ra cảnh non nước như chốn thần tiên thế này thôi!” Mạc Vệ Bình không khỏi cau mày. “Trần Cận Đông tôi đã đi khắp núi sông nổi tiếng trên thế giới, nhưng chưa từng thấy nơi nào kì lạ như thế này...
'Trần Cận Đông thương lượng với Mạc Vệ Bình. 'Thẩm Lam ở một bên lắng nghe.
Đồng thời, cô ấy cũng tò mò nhìn xung quanh bức tranh sơn thủy.
Nhìn bên ngoài, bức tranh sơn thủy này thật sự giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng khu rừng rậm rạp lại tạo cho người ta cảm giác rất bí ẩn.
“Hửm? Ba mẹ, ông Mạc, mọi người nhìn ngọn núi này xeml Hình như có gì đó!”
Thẩm Lam chỉ vào một chỗ, nói.
“Hả?”
Mọi người nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ. Nhưng trong chốc lát khó mà nhìn ra được.
Thẩm Lam nói: “Ở đây, hình như có một tượng đá
PhnennnRRmạaạnMõ5pn5nầaaaaaaằ..ư. người phụ nữ ngã xuống, bị chắn đứt eo. Ba, ba nhìn ra chưa?”
Trần Cận Đông với Mạc Vệ Bình đưa mắt nhìn nhau.
Quả thực là có một vật thể giống như tảng đá trắng, sao có thể là tượng đá chứ?
Hai người lắc đầu.
'Thẩm Lam hít sâu, lạ thật, rất rõ ràng mà. Mình thấy rất rõ tượng đá của người phụ nữ này bị vỡ ngã xuống. Hơn nữa, mặc dù hơi mờ nhưng đường nét cơ thể của người phụ nữ này đại khái đã hiện rõ, nên rất dễ nhận ra!
Dương Tiểu Bối với Dương Ngọc Bình cũng nhìn thật kỹ.
Mọi người lần lượt nói vật thể này giống một tảng đá trắng, không phải tượng đá.
“Ha ha, chẳng lẽ mắt cô Thẩm Lam có phong cách khác biệt, có thể nhìn ra được thứ mà tất cả mọi người không ai nhìn ra được?”
Mạc Vệ Bình trêu chọc, cười nói.
“Ông Mạc chê cười rồi, có thể là A Lam cũng nhìn nhầm thôi!”
Thẩm Lam vội lắc đầu.
Cũng không nói nữa.
“Nhưng mà chủ tịch Trần, còn một việc tôi phải hỏi cậu!”
Mạc Vệ Bình nhớ đến gì đó liền hỏi.
“Ông cứ hỏi...”
“Chính là ngoài nhà họ Mạc chúng tôi ra, cậu có nhờ ai khác giúp đỡ nữa không? Chuyện này cứ nói đi, đừng. ngại!”
Mạc Vệ Bình nghiêm cẩn hỏi.
Trần Cận Đông lắc đầu: “Sao có thể chứ, chưa từng nhờ ai cả!”
Mạc Vệ Bình cau mày: “Vậy thì lạ thật, người này... là ai chứ?”