Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1400: Sợ đến mức không nói ra được



“Cậu chủ, ông cụ truyền lệnh, sáng sớm hôm nay, †oàn bộ người trong tộc tắm rửa thay quần áo, rồi đi quan sát Thái Dương Đồ lần nữa, mợ chủ cũng phải đi theo ạ.”
Đúng lúc này, một người giúp việc đi tới nói.
“Tôi biết rồi!"
'Trần Khiêm gật đầu.
Ông nội cực kỳ coi trọng Thái Dương Đồ này, từ hôm qua đến giờ, luôn bảo toàn bộ người trong tộc tới đó quan sát.
Dù gì thì sức mạnh một người cũng có hạn, chắc chắn nhiều người trong tộc có thể quan sát ra nhiều điều thần bí.
Trần Khiêm hiểu rõ, ông nội là đang lo lắng lời tiên đoán nguyền rủa của Thái Dương Đồ, sợ nhà họ Trần sẽ bị diệt vong.
Nên bất cứ lúc nào cũng làm công tác chuẩn bị.
Sáng sớm, toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều tụ tập trong mật thất cỡ lớn.
Trần Khiêm và chị Lam cũng đi vào trong.
Trong mật thất vô cùng yên tĩnh, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng phải yên tĩnh quan sát.
Mấy người ông nội đã sớm nghiêm túc quan sát rồi.
Trần Khiêm dẫn chị Lam ngồi xuống bên cạnh.
“Chị Lam, đây là Thái Dương Đồ, là báu vật gia truyền của nhà họ Trần, nếu ông nội đã bảo chị cũng tới đây quan sát, vậy thì chị cũng xem thử đi!”
Trần Khiêm khẽ nói.
“Ừm!"
Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.
Nói thật, Thái Dương Đồ này vô cùng trống rỗng, hoàn toàn không nhìn ra được thứ gì hết.
Ngược lại trong lòng Thẩm Lam lại có không ít tâm †ư.
Dù sao thì cô ấy cũng đã phát hiện ra, Tiểu Khiêm đang từng bước chấp nhận mình, đây chắc chắn là một †in tức tốt nhất.
Còn những chuyện khác, đối với Thẩm Lam mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhưng thấy Trần Khiêm cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát rồi.
Thẩm Lam khẽ nghiêng người nhích lại gần Trần Khiêm, rồi chống cằm bắt đầu quan sát.
Một khi đã thu hồi tâm tư, tinh thần con người sẽ tập trung cao độ.
Thẩm Lam cũng không ngoại lệ. “Hả?” Đúng lúc này, Thẩm Lam bỗng nhíu mày lại.
Cô ấy ngồi thẳng người dậy, trong ánh mắt mang theo chút sợ hãi.
“Đừng mài! Đừng mài!”
'Thẩm Lam đột nhiên ôm đầu mình, rồi điên cưồng hét lên.
Cảnh tượng này đã làm tất cả mọi người đều giật mình.
“Chị Lam, chị không sao chứ?” Trần Khiêm nói.
“A Lam, cháu sao thế?”
Lúc này, Trần Điểm Thương cũng đã đứng dậy. Rồi đi về phía Thẩm Lam.
Thẩm Lam sợ hãi chỉ vào Thái Dương Đồ: “Cháu nhìn thấy... cháu nhìn thấy..."
Cô sợ đến mức không nói ra được.