Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1409: Cuộc chiến Tông sư



Nghe ông nội nói, bác Ôn là người hầu của tổ tiên nhà họ Trần.
Nhiều thế hệ truyền thừa, luôn tuyệt đối trung thành với nhà họ Trần.
Ông ấy bị người ta giết hại, sao Trần Khiêm có thể không tức giận.
“Tiểu Khiêm lui ra! Vị này chẳng phải ai khác mà chính là Mạc Thương Long của nhà họ Mạc!”
Định lực của Trần Điểm Thương vượt mức bình thường nên đứng ra nói.
“Quả nhiên thằng cháu Trần Khiêm của anh có tài năng trời sinh, nghe Thường Không nói cậu đã bước vào. cảnh giới Tông sư. Tôi thật sự không ngờ, trên đời này. có ai có thể giành tạo hóa của ông trời, dạy dỗ được một vị Tông sư trẻ thế này? Tôi không tin nên muốn đến xem, không ngờ là thật!”
Mạc Thương Long gật đầu liên tục.
“Nhưng nhìn hơi thở của cậu, giống như còn cách 'Tông sư chân chính khoảng nửa bước, chà chà, nhưng đáng tiếc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ là Tông sư thiếu niên thứ hai trong lịch sử Tông sư! Đáng tiếc!"
Mạc Thương Long nói ba câu đáng tiếc.
“Có gì mà đáng tiếc? Anh Thương Long, chuyến này anh đến đây, chắc không phải là xem cháu tôi như những gì anh mới nói đâu đúng không? Hơn nữa tôi thấy anh đã bị cụt cánh tay phải, không biết tại sao?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Chuyện cụt tay, tạm thời tôi sẽ không nói, chuyến này đến đây cũng chỉ đơn giản là muốn đưa Trần Khiêm đi! Trước đó, tôi còn muốn sau khi đến sẽ giết Trần Khiêm. Thế thì sau khi chúng ta tham gia hẹn ước Thánh Thủy, nhà họ Mạc vẫn là nhà họ Mạc, khống chế mạch máu thế giới này. Ha ha nhưng lúc lúc nhìn thấy Trần Khiêm, tôi muốn dẫn cậu ta đi, xem cậu ta sẽ thành Tông sư thế nào!”
Mạc Thương Long nói
“Anh Thương Long nói quá rồi nhỉ? Ba mươi năm trước, chúng ta từng có một trận chiến, khi đó anh vẫn còn hai tay, cũng là kẻ thù nặng ký của tôi. Mà bây giờ, mười năm trước hai người chúng ta cùng bước vào cảnh giới Tông sư nhưng anh chỉ còn một cánh tay, muốn đưa
cháu tôi đi, sợ là không dễ đâu!”
Trần Điểm Thương đã vận nội kình trong lòng bàn tay.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Bây giờ, tôi cũng muốn biết liệu tôi có còn bại dưới tay anh không!”
Mạc Thương Long khẽ mỉm cười.
Bỗng nhiên trên người lão có một luồng gió lốc thổi qua.
Áo trắng tung bay.
“Được, từ lâu tôi đã biết anh sẽ xuất quan, tôi cũng đã mong đợi trận chiến này rất lâu rồi!”
Trần Điểm Thương cười.
Thấy hai người đạp nhẹ xuống đất, bay lên trời.
Cuộc chiến Tông sư!
Dùng kình khí để quyết đấu.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn.
Mạnh, đúng là mạnh.
Làm Trần Khiêm thấy bất ngờ hơn nữa là mặc dù Mạc Thương Long chỉ có một cánh tay nhưng lại không hề rơi vào thế yếu.
'Trong chớp mắt đã đấu được mấy trăm hiệp.
Hai người, không ai chiếm được chút ngon ngọt nào.
“Anh Thương Long, xem ra ba mươi năm nay, quả nhiên anh đã rất chịu khổ. Đứt một cánh tay nhưng lại có thực lực đến vậy!”
Trần Điểm Thương hơi kiêng ky.
“Cảm ơn!"