Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1422: Chỉ là tình cờ gặp lại mà thôi



“Sau đó bà ta đuổi theo hai cha con tôi, bước chân bà ta vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng cát chảy, đi vô cùng chậm!”
“Tiểu Niên! Tiểu Niên! quay đầu lại, đừng nhìn bà ta!”
“Sau lưng tôi là âm thanh như thể là của một con dê con, đó chính là Sơn Dương bà đang học tiếng người nói chuyện.”
“Sau đó thì sao?”
Có người hỏi.
“Sau đó là một khoảng không vắng lặng như tờ, đêm hôm đó, hai cha con tôi đều im bặt không dám phát ra một tiếng động nào.”
Ông Bàng kể.
Xung quanh yên tĩnh tới lạ thường.
Đặc biệt là những cô gái đều đang sợ tới mức toát mồ hôi hột.
“Soạt soạt soạt...”
Cũng chính vào lúc này, bởi vì yên tĩnh nên họ nghe thấy rõ ràng bên ngoài đột nhiên có tiếng cát chảy.
Như thể có ai đó đang đi về hướng này. “Ap" Có một cô gái bị dọa hét toáng lên.
Mà bóng dáng đó lại đang từ xa tiến lại gần đây, ngay lúc tỉnh thần mọi người đang vô cùng căng thẳng.
Lại nhìn thấy một người thanh niên trùm mũ với khẩu trang kín mít bước vào.
"Dọa chết người ta rồi"
Mấy cô gái oán trách.
"Anh trai, là anh sao II!"
Thẩm Mộng Tuyết vui sướng ngay lập tức đứng dậy.
Người này không phải là Trần Khiêm thì có thể là ai được cơ chứ?
“Tình cờ quái”
Trần Khiêm vẫn không tháo khẩu trang, nhàn nhạt nói.
“Thật sự rất tình cờ, em vừa nghĩ tới anh đó!” Thẩm Mộng Tuyết cười sung sướng Nói xong, mặt bỗng dưng đỏ rực lên.
Tần Nhã cũng đứng dậy, mắt gắn chặt lên người người thanh niên này.
Lý Vạn Hào nhìn thấy cảnh này liền cười lạnh:
“Sao nào? Không còn nơi nào để đi, cũng không còn nước để uống nên tới tìm chúng tôi để theo cùng đúng không? Ha ha nếu không thì không giữ được cái mạng quèn của anh nữa chứ gì? Vậy mà lúc trước còn to mồm nói không cần?”
“Chỉ là tình cờ gặp lại mà thôi!”
Trần Khiêm thờ ơ nói.
Rồi anh cũng không nói gì nữa. Mà đi tới một góc mà yên lặng ngồi xuống.
*Ø sao Tiểu Minh và Tiểu Ái vẫn chưa quay lại vậy nhỉ?”
Đột nhiên lúc này có người trong đoàn nói. “Gì cơ? Bọn họ đi từ lúc nào vậy?” Ông Bàng hỏi.
“Chắc khoảng nửa tiếng rồi, bọn họ ra ngoài chụp. ảnh!”
Một người nói.
“Chúng ta phải đi tìm bọn họ thôi, trời tối thế nây nguy hiểm lắm!”
Ông Bàng nói.
Sau đó đưa người đi tìm.
Không ngừng hô gọi xung quanh. “AII"
Lúc này có một âm thanh thảm thiết đầy sợ hãi của mấy cô gái vang lên.