Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1439: Đúng là muốn chết



“Tôi đã tò mò từ lâu tại sao ông nội cậu lại liều mạng hộ tống cậu đến sa mạc phía Bắc, may mà tôi âm thầm đi theo cậu, nếu không nhờ tấm bản đồ này, tôi cũng không thể đến trước cậu một bước. Nội dung còn thiếu trên tấm bản đồ này là gì? Có phải là bí mật bên trong cổ mộ này không?”
Mạc Thương Long cau mày hỏi.
“Ông... ông đã làm gì Tân Nhã và những người kia rồi?”
Trần Khiêm tức giận, bỗng chốc đỏ cả mắt.
Lão cáo già này, hôm đó lão ta bị phản phệ, mình nhân cơ hội đó chuồn đi.
Ban đầu còn thấy lạ, sao lão cáo già này lại không đuổi theo, cả một ngày Trần Khiêm phải đeo mặt nạ, không dám để lộ thân phận.
Không ngờ lão cáo già này đã đuổi theo từ lâu rồi.
Hơn nữa, mình giao tấm bản đồ ra, ngược lại còn hại cả Tần Nhã.
Người Trần Khiêm tỏa ra một luồng sát khí.
“Ha ha, cậu yên tâm đi, tôi chẳng làm gì người thương của cậu đâu. Mặc dù Mạc Thương Long tôi sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng cũng không đến mức dùng sức mạnh của mình để đối phó với người bình thường. Bọn họ chỉ ngủ thôi, sau một ngày một đêm sẽ tự tỉnh lại!”
Mạc Thương Long cười lớn.
“Tôi nể mặt cậu cho nên mới không giết bọn họ. Bây giờ, trước khi chết, chỉ bằng cậu nói hết bí mật trong hang động này cho tôi đi. Đến khi cậu chết rồi, tôi sẽ không làm hại tới những người thân yêu đó của cậu, nếu không, cậu có thể đoán được kết cục của bọn họ rồi đấy!"
Mạc Thương Long nói.
“Uổng công ông một đời là Tông sư, thế mà lại hèn hạ như vậy!”
“Hết cách rồi, trên đời này có thứ mà Trần Điểm 'Thương vô cùng coi trọng nhưng tôi lại không biết, tôi muốn biết và muốn có được nó! Được rồi, nói đến đây thôi. Trần Khiêm, cậu thẳng thắn đi, nói hay không nóï
Đột nhiên vẻ mặt Mạc Thương Long trở nên lạnh lùng.
“Ông càng muốn biết thì tôi càng không để ông biết. Hơn nữa, tôi chết rồi thì ông giết ai tôi cũng chẳng đau lòng, ông muốn lợi dụng tôi sao?”
'Trần Khiêm lạnh lùng cười.
“Nhóc con miệng mồm lanh lợi lắm, nhưng để tôi xem cậu có thể xảo biện đến khi nào, bây giờ tôi sẽ lấy
cái mạng quèn của cậu!”
Mí mắt Mạc Thương Long giật mạnh, ra tay thẳng về phía Trần Khiêm.
'Trâần Khiêm muốn ngăn lại, nhưng anh hoàn toàn không phải đối thủ của Mạc Thương Long.
Bị đánh một đòn bay lên, nôn ra máu tươi.
“Cậu không chịu nổi ba chưởng của tôi đâu. Được rồi, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu nói ra thì tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Mạc Thương Long lạnh lùng nói.
“Ha ha, Mạc gia chủ, ông xem tôi là đứa con nít ba tuổi, sẽ bị ông lừa sao?”
Trần Khiêm lau máu bên khóe miệng. “Tôi thấy cậu đúng là muốn chết mà!”
Mạc Thương Long tức giận, đưa tay lên rồi thu lại, cả người Trân Khiêm bay lên không trung.
Dẫn đến trước mặt, Mạc Thương Long lại đưa tay đánh bay ra.