Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1472: Tôi đã nhìn thấy người đó



“Anh rất tốt, đứng sang bên cạnh đi." Trần Khiêm nhìn chàng trai trẻ này, từ tốn nói.
“Những người còn lại thì hai cánh tay hoặc là chân...” Trần Khiêm còn chưa kịp nói xong thì tên cầm đầu đã cầm đồ vọt đến, đám người phía sau, ngoại trừ tên đàn em kia ra thì đều cầm đồ chạy về phía Trần Khiêm.
Khóe miệng Trần Khiêm khế nở một nụ cười mỉa mai giễu cợt, không lùi bước, vọt vào trong đám người, đấm đá tay chân. Chỉ nghe tiếng “Rắc rắc”, “Bụp bụp” vang lên không ngừng, mới vừa chớp mắt đã thấy đám người này nằm tạp dưới đất. Răng rụng hết, thậm chí có một người còn bị đánh gãy chân nát xương.
Vài tên nằm dưới đất đau như thể muốn ngất xỉu nhìn Trần Khiêm như nhìn quái vật. Đây là ai, tại sao họ lại trêu phải người như vậy?
Trần Khiêm mặc kệ đám người dưới đất, cũng lười quan tâm đến đám người này, vẫn phủi tay tiếp tục cất bước đi, giống như không hề xảy ra chuyện gì.
“Cậu gì ơi! Cảm ơn! Cảm ơn cậu!”
Người đàn ông trung niên máu me khắp người bước đến chào Trần Khiêm, cung kính nói với Trần Khiêm.
“Tôi tên Dương Vệ, là người Hải Thành, lúc ra ngoài bị bọn họ đuổi theo hãm hại, may mà có cậu, nếu không tôi đã xong đời rồi!"
Dương Vệ bị thương nghiêm trọng nhưng giờ phút này ông ấy thấy rất biết ơn.
“Tôi không muốn cứu ông, ông không cần phải cảm ơn tôi!"
Nói xong, Trần Khiêm xoay người rời đi.
Dương Vệ nhìn bóng lưng của Trần Khiêm, cảm thấy người này không hề tâm thường.
Đặc biệt là khí chất kia.
“Cậu gì ơi, xin dừng bước. Cậu đến Hải Thành của chúng tôi, là đến tham gia lễ hội Hải Thiên do nhà họ Minh tổ chức sao?”
Dương Vệ hỏi.
Giọng điệu cực kỳ kính trọng.
“Nhà họ Minh? Lễ hội Hải Thiên?”
Trần Khiêm thầm đoán.
Nhà họ Minh này, chính là nhà họ Minh đã truy sát Triệu Nhất Phàm nhỉ? Hai miếng ngọc phù cũng là do nhà họ Minh trộm ra từ mộ Hải Vương.
Chuyến này anh đến đây, đúng là muốn tìm nhà họ Minh này để thỏa thuận với họ.
“Tôi rất rành nơi này, nếu như cậu có hứng thú tham gia lễ hội Hải Thiên, hoặc đến nơi nào đó ở Hải Thành, tôi có thể... Khụ khụ!”
Dương Vệ còn chưa kịp dứt lời đã ho kịch liệt.
Trần Khiêm nhìn ông ấy: “Ông vẫn nên tìm nơi dưỡng thương đi!”
Nói xong, Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn Hải Thành rộng lớn đèn đuốc sáng chói ở phía xa xa, sau đó nhấc chân đi về hướng đó...
“Tới đón tôi nhanh lên!”
Dương Vệ chạy đến một trụ điện thoại gọi điện.
“Giám đốc Dương, giám đốc bị thương rồi ạ! Tôi sẽ lập tức phái người ở bệnh viện gần đây nhất đến!”
Trong điện thoại có người cung kính nói.
Mà Dương Vệ thì nhìn chằm chằm theo hướng đi của Trần Khiêm, sốt ruột nói:
“Không, vết thương này không thể lấy mạng tôi được đâu, các anh nhanh lên! Hình như tôi đã nhìn thấy người đó, thậm chí có thể nói, chính là cậu ấy!”