Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1492



Trần Khiêm nuốt nước bọt, nhìn chiếc xe đã đi xa như đang hạ quyết tâm đuổi theo xem thử, nếu như không phải, vậy anh cũng yên tâm.
“Này, Trần Khiêm! Tôi gọi cậu mấy tiếng rồi, cậu không nghe thấy à?”
Đúng lúc này, một cô gái kéo tay Trần Khiêm, cũng kéo suy nghĩ của anh trở về.
Trần Khiêm quay đầu nhìn, cô gái đó chính là Lý Nhã Lệ.
“Nhìn cái gì đó? Thấy người đẹp là nhìn không chớp. mắt! Đúng là không ngờ, cậu vẫn là người như vậy!”
Lý Nhã Lệ giận dỗi. Trần Khiêm ngắt lời cô ta, khá mất kiên nhãn.
Thế nên lúc này giọng anh không hề dễ chịu chút nào: “Chị có chuyện gì không?”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Tôi đến chào cậu, cậu lại nói vậy với tôi sao?”
Lý Nhã Lệ vẫn cứ cố nói.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lúc này chiếc xe đó đã chạy mất hút.
Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng lạnh lùng với Lý Nhã Lệ như vậy, bỗng dưng anh cảm thấy hơi có lỗi.
“Nấy tôi tập trung suy nghĩ quá, xin lỗi chị!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Phụt!” Lý Nhã Lệ che miệng cười: “Ha ha, thế này. mới giống cậu chứ!”
“Trần Khiêm, cậu tới đây làm gì? Chắc không phải muốn bói tình duyên đâu nhỉ? Tôi nghe nói ông Quỷ phán chuẩn lắm đấy!”
Lý Nhã Lệ bảo.
Trần Khiêm lắc đầu, không cần nói nhiều với cô ta.
Trần Khiêm cũng muốn dùng thái độ này để Lý Nhã Lệ biết mình không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
“Tôi thì đến bói tình duyên đó!” Lý Nhã Lệ cười nói với Trần Khiêm.
“Chị? Không phải chị có chồng rồi sao?” Trần Khiêm không còn gì để nói.
Thật ra thì trong lòng Trần Khiêm cũng biết tại sao hôm nay Lý Nhã Lệ gặp mình, cô ta lại tỏ ra khác thường như vậy. Chẳng phải là lúc trước anh không có tiền, mà sau cuộc đấu giá hôm qua, cô ta đã thấy được thực lực kinh tế của anh hay sao.
“Ai nói tôi có chồng rồi? Cậu nói anh ta đó hả? Anh ta không phải!”
Lý Nhã Lệ nói: “Tôi biết mà Trần Khiêm, từ hồi mình đi học tới giờ, trước giờ cậu luôn nghĩ tôi là người thích tiền bạc địa vị, người không có tình cảm. Thật ra hoàn toàn ngược lại, con gái luôn rất xem trọng tình cảm, tôi cũng khát khao tình yêu, một tình yêu trong sáng!”
“Ặc! Vậy à...”
“Thật ra thì Trần Khiêm à, từ hồi còn đi học, tôi đã cảm thấy cậu cực kỳ tốt, còn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng. Con gái chúng tôi không cần giàu có sang trọng gì, mơ ước cực kỳ đơn giản!”
Lý Nhã Lệ nhìn Trần Khiêm, cười ngọt ngào. Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ, anh lắc đầu: “Đó là vì chị biết tôi có tiền rồi. Nếu tôi không có tiền, ước muốn của chị sẽ chẳng đơn giản chút nào!”
Lỗ tai của Trần Khiêm sắp chai, biết bao cô gái đã nói những lời tương tự thế này với anh rồi.