Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1495: Duyên phận



Anh đến cung Hải Vương trước là vì muốn giải được bí mật tai ương sinh tử, cuối cùng cô gái mặc áo trắng có liên quan gì đến Thiên thần!
“Những điều mà ông nói, tôi đã biết rồi. Nhưng mà bây giờ thứ tôi quan tâm nhất, là ông có thể tìm được người tôi muốn tìm hay không, người tôi muốn tìm, họ còn sống hay không?”
Trần Khiêm đã tin tám chín phần, hỏi tiếp.
“Xem ra thì người mà cậu Trần muốn tìm rất quan trọng với cậu, cũng được, tôi bói cho cậuTrần một quẻ trước vậy.”
Ông Quỷ gật đầu.
Sau đó, giơ tay vẫy.
Đột nhiên, rèm cửa sổ bốn phía tự động buông xuống.
Sau đó miếng ván gỗ ở chính giữa tự động mở ra, một thiết bị lớn có hình chín con rồng ngậm viên ngọc. như thời cổ đại xuất hiện. Bộ khung này, xem ra thì được đúc từ đồng cổ.
Nhưng mà, thứ được những con rồng to lớn ngậm không phải ngọc, mà là một đồng tiền lớn.
“Cậu Trần, mời cậu đưa tay ra, đặt lên đầu hai con rồng bất kì!”
Ông Quỷ nói.
Trần Khiêm đi tới, đặt tay mình lên theo lời ông ta.
Chạm vào đầu rồng lạnh lẽo, không bao lâu sau, mắt của chín con rồng chợt sáng lên, ánh lên ánh sáng màu lục, toàn thân sáng bóng, giống như chín con rồng to. lớn, sống động như thật.
Trần Khiêm kinh ngạc nhìn.
Không lâu sau.
Vài tiếng phù phù.
Đồng tiền trong miệng của chín con rồng rơi xuống đất, tạo thành một tư thế.
Ông Quỷ bước sang.
Ông ta bắt đầu cẩn thận quan sát những đồng tiền này.
Sau một lúc lâu, ông ta cười nhẹ gật đầu. Đam Mỹ Hiện Đại
“Thế nào rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
Nói thật thì, bây giờ trong lòng Trần Khiêm có quá nhiều nghỉ ngờ, nhưng nói thẳng ra, anh vẫn chưa hoàn toàn tin ông lão này. Thế là Trần Khiêm muốn tính thử kết quả mà bản thân muốn tìm, nếu tính ra được thì lúc. đó Trần Khiêm mới thật sự tin tưởng ông ta.
“Đã có đáp án rồi, trên quẻ hiện rõ, cậu Trần có một đoạn nhân duyên tiền định, chỉ khi tìm thấy đoạn duyên phận này cậu mới có thể gặp được người cậu muốn gặp”
“Người mà cậu muốn gặp, vẫn còn sống!” Ông lão cười nói. Trần Khiêm nhíu mày:
“Vậy ông có biết, người tôi muốn gặp, cô ấy đang ở đâu không?”
Trần Khiêm hơi kích động hỏi. Ông Quỷ lắc đầu: “Vị trí của cô ấy cực kỳ mơ hồ, gần mà không gần nhưng lại xa mà không xa. Giống như ở phía Đông nhưng rồi hình như lại ở phía Tây! Nhìn không rõ, thực sự là nhìn không rõ.
“Bởi vì trên quẻ tính thể hiện, cậu vẫn còn một đoạn duyên phận chưa dứt, cho nên, tâm cậu vẫn chưa thành, tâm không thành, thiên cơ không thể nói!”
Duyên phận? Lòng Trần Khiêm thấy là lạ.
Từ lúc đang học đại học anh đã yêu Tô Mộc Vũ, trong lòng, cũng không có cô gái nào khác nữa.
Duyên phận ở đâu chứ?
Tần Nhã? Mình chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy thôi, loại tâm lý này rất phức tạp, không phải yêu, nhưng lại chủ động quan tâm cô ấy. Nhưng mình đã xác định rồi, phải nói rõ mọi chuyện với cô ấy.
Chị Lam? Mình đối với chị ấy, giống như với chị ruột ậy, mặc dù chị ấy là vợ chưa cưới của mình, nhưng mà, có duyên chỗ nào?
Còn Triệu Nhất Phàm, càng khỏi phải nói.
“Tôi không có duyên phận nào cả! Bây giờ ngoại trừ Mộc Vũ mà tôi muốn tìm, cũng không còn ai khác nữa.”
Trần Khiêm nói.