Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1520: Có chuyện khó có nói



"Vừa nãy mày vẫn luôn mồm kêu muốn được mát xa đúng không?”
"Mày...Mày muốn làm gì?? Ở đây... là! AI!"
Vân Lãng không ngừng lui về sau, đồng thời vẫn không quên cảnh cáo Trần Khiêm.
Nhưng còn chưa dứt lời, hắn ta đã bị Trần Khiêm nắm lấy cổ áo ném lên không.
Răng rắc răng rắc!
Trần Khiêm kéo lấy cánh tay, khiến cho hắn ta xoay. vòng tròn trên không trung.
Không bao lâu, tứ chỉ của hắc ta đều bị xé rách, không ngừng kêu la thảm thiết.
Cuối cùng, Trần Khiêm vung tay ném hắn ta ra một góc, thân thể oặt ẹo rơi trúng một cái giá đèn.
Toàn thân hắn ta đã không còn cử động được nữa, chỉ biết kêu rên đau đớn.
Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, há hốc miệng không dám nói lời nào.
Đây chính là cậu Vân đó, mà người này ra tay còn độc ác hơn.
Thực lực cũng mạnh hơn. Vậy mà anh ta đã đánh cậu Vân tàn phế rồi!
Phương Kiển Nám cũng ngạc nhiên bụm miệng mình.
Một năm rưỡi trước, Trần Khiêm còn là một chàng trai gầy teo yếu đuối, chỉ biết một xíu võ công méo cào.
Nhưng bây giờ, thân thủ của anh đã lên đến một trình độ kinh khủng nhường này.
Lúc này.
Từng hàng vệ sĩ áo đen đi tới nơi này.
Du khách giật mình nhìn khí thế của nhóm vệ sĩ áo. đen, tất cả giật mình né tránh.
Đám vệ sĩ này không giống như cùng bọn với mấy kẻ đang nằm trên đất kêu rên kia.
Bọn họ đi đến trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu Trần, đã liên lạc được với người kia, bây giờ hắn ta tại đã bắt đầu chuẩn bị tất cả tài liệu liên quan đến huyện này, buổi tối sẽ mang tới cho cậu!"
Vệ sĩ nói. "Được." Trần Khiêm gật đầu.
Trần Khiêm nhìn về Phương Kiển Nám đang ngây người: "Kiểm Nám, nấy tôi nghe cậu nói đến chuyện ông cụ Phương còn có sư đệ Tả Trung Đào của tôi bị lên lụy gì gì đó, rốt cuộc mọi người đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khiêm hỏi.
Lúc đó, sau khi cứu nhà họ Phương, anh liền đi trở về Kim Lăng tìm người nhà họ Mạc tính sổ, chỉ kịp dạy cho Tả Trung Đào một ít y thuật, dặn ông ta dùng hết khả năng để giúp đỡ nhà họ Phương.
Đã không còn kẻ địch, nhà họ Phương tuy không thể khôi phục lại như cũ, cũng có thể như mặt trời ban trưa mới phải.
Bây giờ, không khác gì rơi xuống bùn lầy.
"Tôi... tôi..."
Phương Kiển Nám rơi nước mắt không ngừng.
Đoán có chuyện khó có thể mở miệng, Trần Khiêm liền dẫn cô ta về phòng mình.
Phía bên ngoài, bạn bè của Vân Lãng đứng phía dưới chùm đèn nhìn lên Vân Lãng đang treo trên đầu mình hơn mười mét, lúc này mặt hắn ta đã trắng bệch như hồm ma, máu tươi không ngừng ộc ra trong miệng.
Dần dần tiến vào trạng thái hôn mê.
Bộ dạng như sắp chết đến nơi.
Mấy người bạn kia sợ quá, vội vàng lấy điện thoại ra gọi...