Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1523: Cậu ấy chính là cậu Trần



Sau đó liền thấy một ông lão chậm rãi đi giữa lối đi mà đoàn người đã dẹp ra kia.
Ông ta có một đôi mắt tam giác, khi híp mắt lại trông như một con rắn độc đang lè lưỡi săn mồi.
Khiến cho người khác sởn gai ốc.
Ông ta chậm rãi đi tới.
Bước đến đứng giữa đám người.
Ông ta đưa mắt sang nhìn Trần Khiêm.
Nhưng, người nhà họ Vân đang vui sướng không nhận ra khi nãy mí mắt đại sư kia hoảng sợ nháy liên hồi, mà hai chân cũng không khống chế nổi run lên từng hồi.
Người lo lắng nhất là Phương Kiển Nám, mồ hôi rịn đầy trong lòng bàn tay, cô ta nắm chặt ống tay áo của
Trần Khiêm.
Thế nhưng chỉ chớp mắt sau, mọi người đều há hốc. mồm ngạc nhiên.
Bụp! Một tiếng động bỗng vang lên.
Người ta thấy đại sư hơn năm mươi tuổi này bỗng quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu Trần... xin tha mạng!” Vị đại sư này bỗng hô lên như vậy, sắc mặt tái nhợt.
Vân Lâm dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn ông ta: "Đại sư?"
"Xin cậu Trần tha mạng... tôi chỉ vô ý mạo phạm!" Đại sư lại nói.
Phương Kiển Nám hít sâu một hơi, khiếp sợ che miệng.
Khi nãy cô ta còn lo lắng muốn chết, nhưng bây giờ...
"Mạc Trường Không, tôi sai Mạc Thương Long đi xử quyết ông, không ngờ ông ta lại chơi trò thay mận đổi đào với tôi, còn ông vậy mà lại ở nơi này!"
Trần Khiêm nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Ông già trước mắt này không phải là Mạc Trường Không hay sao!
Anh sai Mạc Thương Long xử lí ông ta theo gia pháp, thế nhưng tên Mạc Thương Long này lại bằng mặt không bằng lòng với anh.
Chắc hẳn lão cũng rõ rằng, tương lai của nhà họ Mạc đều phải dựa vào Mạc trường không, còn mình chỉ là người tham gia hẹn ước Thánh Thủy với lão.
Lão hồ ly này!
Mạc Trường Không lúc này khó chịu muốn chết đi, ông ta trốn Đông trốn Tây, cho rằng lần này trốn đến nơi chân trời góc biển này, cho dù ở đâu Trần Khiêm cũng không thể tra được tin tức của mình nữa.
Thế nhưng, làm việc gì cũng sẽ lưu lại dấu vết, muốn trốn cũng trốn không thoát được.
Trong lòng Mạc Trường Không hiểu rất rõ, Trần Khiêm nay đã khác xưa rồi, ngay cả Mạc Thương Long cũng không còn là đối thủ của cậu ta nữa.
Ông ta đã sớm từ bỏ ý định báo thù, chỉ muốn được sống mà thôi.
"Đại sư sao lại làm vậy?"
Vân Lâm vẫn không hiểu chuyện sao lại như vậy.
"Ông còn nhớ rõ cậu Trần mà tôi đã nói không? Nhà họ Tư Đồ đã tàn, cả nhà họ Long, nhà họ Mạc đều bị giết hại, Mạc Trường Không tôi cùng đường mới đến nương tựa nơi đây!"
Sắc mặt Mạc Trường Không trắng bệch như giấy. Vân Lâm ngạc nhiên hỏi lại: "Lẽ nào?"
"Cậu ấy chính là cậu Trần!"