Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1544: Đóa Hoa Quỷ



Trong lúc hai người còn đang sửng sốt, đã nhìn thấy Trần Khiêm nhảy lên, trong nháy mắt đã lên trên chiếc thuyền gỗ đó.
Trần Khiêm dùng sức đạp xuống.
Trong nháy mắt đã tạo ra một cơn sóng lớn xung quanh thuyền gõ.
Chiếc thuyền gỗ cũng theo đó mà ngừng lại.
Đây là một chiếc thuyền gỗ cỡ trung, nhìn bề ngoài trông có vẻ nhuốm màu lịch sử, bên trong chiếc thuyền có thể chứa tới bốn, năm mươi người.
Ngoài khoang thuyền là một lớp vải mành cũ nát, mặc dù giữa ban ngày, nhưng bên trong vẫn đen như mực.
Trần Khiêm tập trung tinh thần cảm ứng một lát.
Quái lạ, cảm giác về hơi thở kình lực lúc nấy đã biến mất rồi.
Trần Khiêm từ từ xốc vải mành lên, rồi đi vào khoang thuyền.
Bên trong là từng căn phòng nối tiếp nhau, chính giữa là hành lang, hai bên là những phòng khách cỡ nhỏ.
Cộp... cộp... cộp!
Đúng lúc này, trong khoang điều khiển ở bên dưới, đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Có người đang đi lên từ khoang điều khiển. Trần Khiêm đứng im tại chỗ, tập trung quan sát.
Một bà lão có thân hình lom khom, mái tóc hoa râm đang bước đi khập khiễng về phía này.
Quần áo trên người bà ta đã cũ nát. Mái tóc cũng rối bời.
Nhất là khuôn mặt đầy vết sẹo của bà ta, trong môi trường tối tăm như thế này, trông cực kỳ quỷ dị.
“Bà là ai?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đóa Hoa Quỷ.”
Bà ta cười lạnh nhạt, nhưng nụ cười này kết hợp với khuôn mặt đầy sẹo của bà ta, càng làm cho Trần Khiêm tê cả da đầu.
“Đóa Hoa Quỷ gì chứ, đây là tên của tiền bối à?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đóa Hoa Quỷ chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới.”
Bà lão này lại nói những lời quỷ
Hình như bà ta đang nói về một loại thực vật quỷ dị, một đóa chỉ nở hai cánh hoa sao? Hả, sao anh lại cảm thấy loài hoa này rất quen thuộc vậy, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Bởi vì loài hoa chỉ nở có hai cánh hoa thật sự rất ít.
Trần Khiêm càng nhìn bà ta thì càng cảm thấy kỳ lạ.
“Anh Khiêm! Anh Khiêm!”
Đúng lúc này, Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu cùng đi lên thuyền.
“Sao hai người lại tới đây?” Trần Khiêm không khỏi hỏi.
“Chúng tôi thấy anh đi lâu như vậy nhưng không có động tĩnh gì nên lo lắng.”
Thiết Thành nói.
Nói xong, anh ta và Cổ Vũ Tiêu cùng quan sát bà lão ở cuối hành lang Thiết Thành nhíu mày lại.