Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1654: Tạm biệt



Hai cô gái vốn không có đeo dây an toàn, vừa rồi hai người bay ra ngoài, tuy rằng chỉ là đụng vào chỗ ngồi phía trước.
Nhưng loại lực xung kích này cũng không phải là thứ mà hai cô có thể chịu đựng được.
Giờ phút này Diêu Viên Viên oa oa khóc lớn trong xe. Cô ta đã không còn để ý tới hình tượng thục nữ nữa.
"Không sao rồi, hai người ra ngoài trước đi!"
Trần Khiêm đi đến trước xe, nhìn về phía hai người mà không khỏi cười khổ.
Thật là trùng hợp
. "Cảm ơn anhl"
'Thẩm Nam ôm lấy bả vai của mình, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc, nhìn về phía Trần Khiêm và gật đầu mỉm cười.
Không gì có thể thúc đẩy thiện cảm giữa hai người hơn việc một người xả thân cứu mình.
'Thẩm Nam chính là như vậy, lúc trước tuy rằng cô ấy còn chán ghét Trần Khiêm, nhưng hiện tại cô ấy đã nảy sinh thiện cảm với anh.
Hai nữ sinh, cũng đều là người bị hại.
Cuối cùng cảnh sát chỉ tới đây hỏi mấy câu, liền để cho các cô về nghỉ ngơi.
Mấy người Bạch Tiểu Phi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, bởi vậy Trần Khiêm cũng không muốn anh †a phải đi theo mình..
'Trần Khiêm đưa hai nữ sinh quay về trường học, lần này Thẩm Nam không có cự tuyệt, vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ có điều nhìn sắc mặt Thẩm Nam có vẻ tiều tụy, có thể là do kinh hãi quá mức.
Lúc này Trần Khiêm cũng không thể nhắc đến chuyện máu chí âm được.
Nếu không cô ấy sẽ nghĩ rằng lần này anh cứu cô ấy chính là để xin máu chí âm của cô ấy mà thôi.
Khi đó sẽ chẳng còn lại chút thiện cảm nào mất.
"Trần Khiêm, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự là cám ơn anh, lúc trước thái độ chúng tôi đối với anh là không tốt, xin lỗi!"
Thẩm Nam nhìn về phía Trân Khiêm cười nói. Trần Khiêm hơi ngẩn ra.
Anh nghĩ thầm trong lòng, #Bạch Tiểu Phi được đó, thật đúng là đoán được cô bé này một lúc nữa sẽ phải cảm thấy chút áy náy và biết ơn anh.
Vừa rồi khi chia tay Bạch Tiểu Phi, anh ta có dặn dò 'Trần Khiêm mấy câu. Chỉ cần anh nói mấy câu này, thì không cần phải hỏi thẳng người ta cách thức liên hệ.
Nghĩ đến mấy câu nói anh ta nói với mình, Trần Khiêm trực tiếp thuật lại:
"Không có việc gì, không cần cảm ơn. Chúng ta gặp nhau hết lần này đến lần khác chắc là do duyên phận, nói không chừng là số phận muốn tôi hôm nay có thể may mắn cứu được côi!"
Trần Khiêm cười nói.
Mà Thẩm Nam nghe vậy thì hít thở hơi dồn dập.
Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ bừng lên.
Nhìn về phía Trần Khiêm, nhoẻn miệng cười xinh
Nhưng cô ấy cũng không nói gì.
Chỉ gật gật đầu: "Vậy chúng tôi đi về nghỉ đây, tạm biệt!"
Nói xong cũng không nhúc nhích, đôi mắt nhìn Trần Khiêm...