Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1711: Đại nạn không chết



Bịch bịch bịch!
'Thoáng chốc tứ chỉ và bả vai Trần Khiêm đều bị bọn họ siết chặt.
Kéo Trần Khiêm xoay một vòng.
"Gãy rồi, sắp gãy rồi!"
Trần Khiêm đau muốn chết.
Tứ chi của anh sắp bị bọn họ kéo gãy.
“Ngọc bội! Ngọc bội! Mày là linh khí à? Nếu như mày có thể nghe được tiếng lòng thì hãy nhanh chóng cứu †ao! Tao không muốn chết, càng không muốn bị bọn họ giết trong hoàn cảnh bây giờ!”
Trần Khiêm đau khổ nghĩ.
Chỉ hy vọng tiếng thét gào của mình có thể làm cho. ngọc bội kia nghe thấy.
Nhưng ngọc bội vẫn không có động tĩnh.
Còn Trần Khiêm cũng đã bị bọn họ giày vò đến ruột gan rối bời.
Máu tươi lại phun ra.
"A" Trần Khiêm đau đớn gầm lên. Gân xanh trên người sắp bùng nổ.
Bỗng nhiên có một luông sức mạnh khổng lồ bất ngờ bao trùm toàn thân anh.
Luồng sức mạnh này bắn ra ngoài.
Giống như xảy ra một cú nổ rất mạnh.
Sóng không khí mãnh liệt khiến mấy người đó bị bắn mạnh ra ngoài.
Còn Trần Khiêm cũng hai mắt tối sâm, ngất đi.
Chờ đến khi Trần Khiêm tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng.
Một đám người đang vây quanh.
Đường Nhiên, Tô Quốc Cường và Vương Tuệ Mẫn đều ở đây.
"Cậu Trần Khiêm, cậu tỉnh rồi!" Còn bên cạnh mình lại là Mã Tiến đang ngồi.
Hiển nhiên, ông ta mới vừa giúp anh băng bó vết thương xong.
cảm ơn ông Mã!" Trần Khiêm che vết thương, ngồi dậy.
"Cô Vương, chú Tô, mọi người cứu cháu về sao?"
Trần Khiêm chỉ nhớ lúc đó mình sắp bị đám Thiết Hồng hại chết.
Kiếp nạn ập xuống đầu, mình cầu cứu miếng ngọc bội trước ngực.
Khi đó, hình như mình đã có được một luồng sức. mạnh.
Còn chuyện sau đó thì không còn nhớ nữa.
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, lúc đó cháu làm mọi người sợ muốn chết, bọn họ bị cháu đánh bay ra ngoài, văng tứ phía, bọn cô bèn vội vàng mang cháu về!"
Rõ ràng cô Vương nghĩ đến còn sợ, nói.
Sau khi Trần Khiêm rời khỏi nhà họ Tô không lâu thì Thiết Hồng dẫn người tìm đến, đúng lúc Tô Quốc Cường, Đường Nhiên và Vương Tuệ mẫn ở đó chăm sóc cụ nhà, bị Thiết Hồng bắt đi.
Vậy mới có chuyện Thiết Hồng chặn đường Trần Khiêm.
Xem ra, Thiết Hồng đến Kim Lăng mấy ngày rồi.
Cũng mới thăm dò được tung tích của mình.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Còn miếng ngọc bội này, hình như không chỉ đơn giản như mình tưởng tượng, nó liên tiếp cứu tính mạng mình mấy lần.
"Cậu Trần, lần này cậu làm mọi người sợ muốn chết, lúc cậu được mang về, người cậu đây máu!"
Lý Chấn Quốc cũng hoảng hốt nói. "Lần này đại nạn không chết! Đúng rồi, đây là đâu?"