Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1720: Không sợ bị sét đánh sao



"Tôi đã nói rồi, chắc chắn miếng ngọc bội kia không phải vật tầm thường, chúng ta phát tài rồi, đi bắt Trần Khiêm, rồi chúng ta tự lấy ngọc bội!" Lúc này mắt tám người kia lộ rõ vẻ tham lam.
Bọn họ cực kỳ tự tin, không quan tâm đến sự thay. đổi cực lớn trên người Trần Khiêm.
Cái bọn họ muốn chính là ngọc bội trên người Trần Khiêm.
"Các người muốn thì có thể đến lấy!"
Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười nhạt nói.
"Lên!"
Người cầm đầu trong số tám người vung tay lên.
Bảy người còn lại xông về phía Trần Khiêm như chó dữ.
Chỉ có điều, lúc trước Trần Khiêm không đánh lại bọn họ nhưng chẳng lẽ bây giờ anh vẫn không đánh lại hay sao?
Tốc độ ra tay của Trần Khiêm cực nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Bảy người này còn chưa chạm tới Trần Khiêm, đã bị Trần Khiêm dùng sức mạnh Chính Dương bẻ gãy cổ.
Chết thành một đống.
"Cái gì?"
Cuối cùng lúc này người nọ mới tỉnh ngộ. Hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mình không phải là đối thủ!
Gã khiếp sợ tự nói với mình.
Ngay sau đó định chạy đi.
Nhưng vừa quay người lại thì có một lực hút cực mạnh hút gã lên không trung.
Gã hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại được.
Kinh mạch toàn cơ thể đang bị một sức mạnh đáng sợ thôn tính.
Đến cuối cùng, người này rơi từ trên cao xuống, đập xuống đất thật mạnh.
"Cậu Trần tha mạng!"
Gã trở mình đứng dậy, toàn thân sợ run, quỳ gối trước mặt Trần Khiêm.
Chỉ mới ba ngày, Trần Khiêm trước mặt như thay đổi thành người khác, quá mạnh!
Người ta nói anh hùng là người sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi, cứ tìm một cơ hội tr: tính tiếp.
"Cậu Trần tha mạng, tôi có một bí mật lớn muốn báo cho cậu biết!" Người này hít một hơi thật sâu, thử thăm dò.
Trần Khiêm giơ chân, đạp thẳng lên đầu gã.
Người này nuốt nước bọt, lại nói: "Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, tôi sẵn sàng nói ra tất cải"
"Ngại quá, tôi không có hứng thú!"
Nói xong, chân Trần Khiêm đạp mạnh.
Một tiếng "bùm".
Đầu của người đó đã bị Trần Khiêm giãm bẹp. Óc văng tứ phía!
Ám khí gã chuẩn bị móc từ trong tay áo còn chưa kịp phóng ral
Cuối cùng, Trần Khiêm nhìn về phía Thiết Hồng đã gãy hai tay hai chân.
Gương mặt Thiết Hồng sợ hãi, chồm dậy định bò trốn.
"Cậu Trần, giao bà ta cho tôi đi!"
Thiết Thành bước lên, nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Thiết Thành, đồ bất hiếu! Sao cậu dám giết tôi? Không sợ bị sét đánh sao?"
Thiết Hồng đỏ mắt, giận dữ nói.