Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1722: Không thành vấn đề



"Hân Nhiên? Sao cậu lại đến đây?" Người gọi anh lại chính là Mã Hân Nhiên.
Nhắc mới nhớ, dường như đã mấy ngày rồi họ không gặp nhau.
"Hôm nay là buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn. Tớ chịu trách nhiệm dẫn dắt những học sinh xuất sắc của lớp tớ tham gia buổi tọa đàm."
Mã Hân Nhiên cười nói.
"Đúng là trùng hợp!"
Trần Khiêm mỉm cười.
"Còn cậu thì sao Tiểu Khiêm? Cậu cũng thấy hứng thú với những hoạt động thế này sao?"
Mã Hân Nhiên nhìn Trần Khiêm hỏi.
Đối với Mã Hân Nhiên mà nói, mỗi lần gặp Trần Khiêm, cô ấy đều thấy bất ngờ thú vị.
Thậm chí, nhiều đêm trăn trọc mất ngủ, lần nào Mã Hân Nhiên cũng muốn gọi điện cho Trần Khiêm.
Hỏi xem anh đang làm gì, dạo này có ổn không? Dù sao, bản thân Mã Hân Nhiên cũng tự biết tránh những điều mà bản thân không được làm, không biết từ lúc nào mà cô ấy đã yêu chàng trai này.
Trần Khiêm cũng biết tình cảm mà cô ấy dành cho. anh.
Nhưng cô ấy cũng biết rõ rằng, trước khi tìm thấy Tô Mộc Vũ, đối với Trân Khiêm mà nói thì bất kỳ thứ tình cảm nào cũng đều nhỏ nhoi và không thể làm anh quan tâm.
Tâm trí của anh cứ lơ lửng trên mây.
Nhưng Mã Hân Nhiên không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn có ý định là Trần Khiêm đi đâu, cô ấy cũng sẽ đi theo anh.
"Tớ đến đây để nói với đại sư Ninh Viễn vài chuyện!"
Trần Khiêm không giống Hân Nhiên, anh chẳng có gì phải che giấu.
Hôm nay cũng trùng hợp thật, hai người vừa nói chuyện xong thì đi vào hội trường tìm chỗ ngồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Khiêm vang lên.
Nhìn màn hình điện thoại, là Mã Tiến gọi điện thoại cho anh.
"Ông Mã Tiến, có chuyện gì vậy?" "Cậu Trần, chuyện là thế này, biết tin cậu sẽ đến nên người tổ chức sự lần này là chủ tịch Ngô Đại Vinh cực kỳ xem trọng. Ông ta cũng đích thân xếp ghế VIP. cho cậu và đại sư Ninh Viễn. Ban tổ chức muốn nhờ tôi hỏi cậu có thể qua đó được không? Ha hai"
Mã Tiến nói.
"Không cần, hôm nay tôi đi chung với bạn, chờ đại sư Ninh Viễn giảng xong, ông Mã Tiến, ông hãy giúp tôi sắp xếp một cuộc gặp riêng với đại sư Ninh Viễn là được rồi, phiền ông quá!"
Trần Khiêm mỉm cười.
"Cậu Trần, không thành vấn đề!"
Có thể nói, Mã Tiến cực kỳ ngưỡng mộ Trần Khiêm.
Có thể giúp đỡ Trần Khiêm việc gì đó, đối với ông ta mà nói, đó thật sự là một niềm vinh hạnh.
Ngay sau khi cúp điện thoại, Mã Tiến đành phải lắc đầu tiếc nuối với Ngô Đại Vinh, người đang xoa xoa tay, cực kỳ lo lắng.
Ngô Đại Vinh lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hơi thất vọng.
Có thể nói lần này ông ta đã bỏ lỡ một cơ hội quan trọng để gặp Trần Khiêm.
Haiz!
"Cậu bận gì hả? Nếu bận thì cậu cứ đi giải quyết đi!"
Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm ngồi xuống bên cạnh học sinh của cô ấy. Nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng thấy căng thẳng, cô ấy sợ Trần Khiêm sẽ đi giải quyết chuyện của anh thật.
"Tớ không bận gì cả!" May mắn thay, Trần Khiêm đã mỉm cười nói.