Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1725: Đúng là chán sống rồi



"Anh!"
Vương Tiểu Mỹ tức ói máu.
Người này không biết phân biệt đúng sai gì cả!
"Chồng ơi chồng ơi! Anh không sao chứ?”
Vương Tiểu Mỹ cảnh cáo nhìn Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh đàn ông trung niên.
Lúc này miệng ông ta chảy đầy máu.
Nhưng Trần Khiêm đánh không mạnh lắm nên ông †a vẫn còn tỉnh táo.
"Gọi điện cho chủ tịch Hồ, nhanh lên! Không được để tên này chạy mất! Tôi phải giết cậu ta chết!"
Người đàn ông trung niên gào lên như một con ác thú.
Vương Tiểu Mỹ tức giận nhìn Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm: "Hai người tiêu đời rồi, đừng mơ chạy trốn!"
Nói xong bắt đầu gọi điện thoại. "Người bị đánh là tổng giám đốc Trương, đúng không? Tổng giám đốc Trương của bất động sản Đại Hoa?"
Lúc này, những người xung quanh đang bàn tán xôn xao.
"Không nhầm được đâu, tổng giám đốc Trương là một người cực kỳ tàn nhẫn, ông ta làm bên mảng phát triển bất động sản, ăn trắng ăn đen, hơn nữa tổng giám đốc Trương là em họ của chủ tịch Ngô. Chuyện này đúng thật là, chẳng phải chỉ đánh một học sinh nghèo. thôi sao, chàng trai này, còn dám đánh tổng giám đốc Trương?”
"Lần này thì xong thật rồi, bây giờ đúng là muốn đi cũng không thoát được!"
Mọi người xung quanh thở dài. Có người đồng cảm cũng có người muốn hóng chuyện.
Rất nhanh sau đó, cuộc thảo luận của những người xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì một người đàn ông trung niên đang bước đến, đi cùng với vài người của mình.
Tất nhiên mọi người đều biết người đàn ông trung niên này, ông ta chính là Ngô Đại Vinh.
Bất động sản Đại Hoa. "Có chuyện gì vậy"
Sau khi Ngô Đại Vinh đi tới, ông ta lạnh lùng quát.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tổng giám đốc Trương bị đánh thành như vậy, khiến cho ông ta mất hết thể diện. ở đây mà cũng có người dám không nể mặt mình sao?
Chán sống rồi chăng!
Vương Tiểu Mỹ vội vàng thêm mắm thêm muối, kể lại hết mọi chuyện vừa rồi.
Sau đó cô ta cười lạnh lùng, khoanh tay đi về phía Mã Hân Nhiên.
"Mã Hân Nhiên, chẳng phải ban nấy cậu còn ăn nói lý lẽ lắm hay sao? Được lắm, bây giờ cậu nói lại cho tôi xem xem, để tôi chiêm ngưỡng sự lợi hại của cậu đi?"
Vương Tiểu Mỹ đắc ý nhìn Mã Hân Nhiên.
"Còn cậu và cả anh nữa, mấy người xong đời rồi, đợi sau này tôi tìm địa chỉ nhà của mấy người, rồi sẽ làm cả nhà mấy người không biết mình đã chết như thế nào?”
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói.
Dường như cô ta đang muốn nói với mọi người rằng, các người đã thấy chưa, đây chính là cái giá phải trả vì đã xúc phạm cô ta.
Cậu nam sinh sợ đến mức chân run lẩy bẩy.
Điều quan trọng là, Vương Tiểu Mỹ không chỉ gây rắc rối cho cậu ấy mà ngay cả gia đình cậu ấy, cô ta cũng không bỏ qua.
Điều đó lại càng đáng sợ hơn.
"Được lắm, dám đánh người trên địa bàn của tôi? Đúng là chán sống rồi!"