Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1739: Thương em nhất



"Haiz, tiếc là không tìm được bọn chúng! Nhưng mà, em đã trích hình ảnh từ camera giám sát ra rồi, tin là bọn chúng không chạy được xa đâu, sẽ tìm được tung tích của bọn chúng nhanh thôi!"
'Tây Môn Vũ căm hận nói.
Gô ta lại nhìn về phía Đoàn Phi nói: "Đúng rồi anh Đoàn Phi, nhà họ Tây Môn và nhà họ Đoàn có quan hệ thân thiết lâu đời, buổi tiệc lần này, có rất nhiều bạn bè của các tầng lớp, các ngành nghề khác nhau đến tham gia, đặc biệt là có rất nhiều người trong võ hiệp đến tham dự. Anh Đoàn Phi, lần này ý của ba em là, anh có thể lên sân khấu thể hiện bản lĩnh của anh cho tất cả mọi người xem được không? Cũng là tiết mục áp chót của bữa tiệc, vốn dĩ chiều nay, em đã định nói chuyện với anh rồi!"
"Phải biết rằng, bây giờ anh là người đứng đầu trong nhóm đào tạo thử nghiệm nhà họ Cổ, có anh xuất hiện, xem như có thể khiến cho nhà họ Tây Môn bọn em càng đứng vững ở đất Thái Thành này hơn!"
"Em Vũ, em cũng biết đấy, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thể hiện thực lực của mình. Lẽ nào em muốn bảo anh lên sân khấu đánh nhau với đám người rác rưởi đó sao?"
Đoàn Phi ngước mắt lên nhìn, lắc đầu cười nhếch mép.
Hiển nhiên, anh ta là xem thường đám người đang đấu võ trên sân khấu.
Coi bọn họ như rác rưởi.
"Đúng vậy đó, em Vũ, em đã nhìn thấy anh Phi thể hiện thực lực của anh ấy trên sân khấu bao giờ chưa? Anh nhớ là lần anh Phi đấu võ trên sân khấu là năm anh Phi mười hai tuổi, đấu với một đại sư của Bát Cực Môn, kết quả là đại sư đó bị anh Phi chọc mù mắt, bẻ gãy hai tay hai chân, trở thành thằng tàn phế, ha haI"
Một người trong đội đào tạo thử nghiệm nói.
Vài cô gái trong đội đào tạo thử nghiệm nhìn Đoàn Phi chăm chú, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng bái, đúng là, thực lực của anh ta quá mạnh.
“Anh Phi, cứ xem như là anh giúp em đi, được không anh?"
Mắt của Tây Môn Vũ chợt rưng rưng. Nhưng không đợi Đoàn Phi kịp lên tiếng trả lời.
Thì bỗng có một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên.
Có vài vệ sĩ đang đi về phía Tây Môn Vũ.
"Cô chủ! Đã tìm được rồi!"
Vệ sĩ phấn khích nói.
Còn Tây Môn Vũ thì đương nhiên cô ta biết rằng, những người vệ sĩ này đang nói họ đã tìm thấy gì.
"Hử? Người đâu? Chẳng lẽ đã rời khỏi Thái Thành rồi?"
Tây Môn Vũ tức giận hỏi.
"Không, bọn chúng vẫn đang ở đây, chúng tôi đã xác nhận rồi! Bọn chúng cũng to gan thật, vậy mà vẫn còn dám đến tham gia bữa tiệc!"
Vệ sĩ nói.
"Cái gì?"
Tây Môn Vũ kinh ngạc. Gô ta lại càng rưng rưng.
"Được, nếu anh Đoàn Phi đã không quan tâm đến sự sống chết của em Vũ, cũng không chịu giúp đỡ em Vũ bất kỳ chuyện gì nữa, vậy thì cho dù thực lực của hai tên đó có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì em cũng phải quyết chiến với chúng đến cùng!"
Tây Môn Vũ nghẹn ngào nói.
Còn Đoàn Phi khi nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được lắc đầu cười gượng: "Em lúc nào cũng như vậy, lại đây, được rồi, nếu đã có người dám chọc em Vũ của anh, hơn nữa lại vẫn đang ở đây thì được thôi. Em nói bọn chúng là cao thủ, vậy anh sẽ lên sân khấu giải quyết bọn chúng giúp em. Như vậy thì xem như anh đã đồng ý toàn bộ những chuyện em muốn làm rồi nha?"
"Ha ha ha, em biết mà, anh Đoàn Phi thương em nhất!"
Tây Môn Vũ mừng rỡ nói.