Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1781: Đã không giúp được thì cũng đừng hại chết anh đây chứ



Rắc rắc!
Theo sau đó là hai tiếng vang rộp rộp!
Chứng hai người đó đều đã bị vặn gấy cổ.
Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân nặng nề không ngừng truyền đến, Trần Khiêm mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn từ bên trong chậm rãi đi ra.
Cái bóng tối thiểu phải cao đến hai mét, độ rộng của cơ thể cũng phải hơn nửa mét.
Thật sự quá đồ sộ.
Còn chưa đến nơi mà bóng đen này đã trùm qua cả người Trần Khiêm.
"Chẳng lẽ hản ta là người rừng thật sao?"
Trần Khiêm thốt lên kinh ngạc, anh không ngừng lui về phía sau.
"Qừ"
Mà tên người rừng kia hình như không muốn ra ngoài, lúc này ông ta rống một tiếng thật lớn.
Ông ta bỗng đạp xuống đất lấy đà, nhanh chóng nhào về phía Trần Khiêm.
Khí thế hoàn toàn không yếu hơn tên Hắc Tướng kia! Không xong rồi!
Trần Khiêm tính chạy.
Nhưng một bàn tay to lớn đã võ tới chỗ anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Bàn tay lớn như chiếc quạt hương bồ vậy đó.
Giời đất quỷ thần ơi!
Tóc gáy Trần Khiêm đều chổng ngược hết cả lên.
Anh lập tức né đòn cũng không còn kịp nữa, chỉ còn cách dùng hết sức toàn thân mà chống chọi lại.
Bùm!
Nội kình bắn ra bốn phía, quần áo phía sau lưng Trần Khiêm trực tiếp nổ tung, nháy mắt khói trắng cuồn cuộn.
Vút! Trần Khiêm bay ra đập vào vách đá. Máu tươi từ miệng phun ra.
Đệt! Mạnh vậy bảo sao hắn ta giết cao thủ Hóa cảnh dễ như ăn cháo.
Ông ta còn mạnh hơn Hắc Tướng nhiều. Giờ anh đã tu luyện Thiên Huyền Công, thực lực đã tăng lên nhiều, nếu không chỉ với thực lực khi trước của
mình thì ông ta tát một cái anh đã đi đời nhà ma rồi.
Trần Khiêm còn một chút sức, anh lập tức dùng khinh công chạy trốn xung quanh.
Anh bay lên vách đá trong đông, dán mình ở đó vội vàng nín thở, quả nhiên tên quái vật bên dưới vì tìm không thấy mình mà đấm đá loạn xạ chung quanh.
Nguy hiểm thật!
Trần Khiêm mồ hôi đầm đìa.
Vốn tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nào ngờ lúc này, quần áo của anh đều bị tên người rừng dùng nội kình đập nát, ngọc bội hình tròn trên rơi xuống bên dưới.
Đây không phải là chuyện then chốt.
Điểm chết người là miếng ngọc đó lúc này đột nhiên phát ra ánh sáng.
Như vậy có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Tất cả khung cảnh trong hang động đều hiện lên rõ nét.
"Đã không giúp được thì cũng đừng hại chết anh đây chứ"