Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1792: Không phải là cái vỏ rỗng



"Cốc chủ tới rồi."
Lúc này, nhóm bảo vệ đang ngăn chặn đoàn người của Trang Gia Cốc ở ngoài sân hưng phấn hô. Bọn họ thấy như một khối đá tảng đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất vậy.
Chừng hơn sáu mươi tên bảo vệ của nhà họ Trang lúc này nằm la liệt trên đất khóc than vang trời, tất cả miễn cưỡng dắt díu dìu nhau đứng dậy vội vàng chạy ra phía sau Dược Nhất Cốc.
"Trang Hổ Trang Báo!"
Đôi lông mày của Dược Nhất Cốc nhíu chặt, hai nắm tay siết lại.
Trang Hổ là Cốc chủ của Trang Gia Cốc ở Thất Cốc lĩnh, còn Trang Báo chính là tên của em trai Trang Hổ.
Dược Vương Cốc luyện đan, Trang Gia Cốc thiên về võ, nhưng nhiều năm về trước, Trang Gia Cốc cũng là dòng họ chuyên luyện đan, Cốc chủ sáng lập nên nó chính là một tên hầu trốn khỏi Dược Vương Cốc.
Bởi vậy, mối thù hằng của hai họ đã hình thành từ lâu.
Tên Trang Báo này chính là em trai ruột của Trang Hổ, năng lực mạnh mẽ vô cùng. Muốn nói cần sợ, Dược Nhất Cốc cũng chỉ sợ Trang Báo. Có người nói, thực lực của hắn ta đã gần đến Hóa khí Trung kì!
Vậy nên Dược Nhất Cốc mới chiêu mộ số lớn các cao thủ.
Nhưng không ngờ trước mặt Trang Báo, tất cả vẫn không đỡ nổi một chiêu.
Ông ta thực sự đã đánh giá thấp thực lực của Trang Báo rồi!. Đọc‎ 𝐭hêm‎ 𝙣hiề𝐮‎ 𝐭𝗿𝐮yệ𝙣‎ ở‎ {‎ 𝘛𝐑UM𝘛𝐑U𝗬Ệ‎ 𝖭﹒𝖵𝙣‎ }
Bên phe của Trang Gia Cốc phải đến năm sáu chục. người, ngày hôm nay Trang Hổ rốt cuộc đã tìm được cớ để trút giận rồi!
Trần Khiêm cũng đi ra ngoài.
Nhìn kĩ lại, anh thấy một người đàn ông mặc bộ đồ luyện công màu đen, chân đi một đôi giày vải đen đứng ngay trước đoàn người Trang Gia Cốc. Hắn ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo làm cho khuôn mặt hắn ta trở nên càng dữ dẫn.
"Sao nào? Cốc chủ Dược? Xem ra ông cũng phải mời không ít cao thủ đến chuyên môn để đối phó Trang Gia Cốc chúng tôi nhỉ?" Trang Báo bước lên trước một bước, nhếch mép cười khẩy nhìn Dược Nhất Cốc.
Dược Nhất Cốc dù gì cũng là ông trùm đứng đầu một vùng, ông ta dằn sự kinh hoàng trong long xuống rồi nói: "Trang Báo, Trang Hổ, hai anh em các người hôm nay lớn lối quá thể rồi đấy, lại dẫn nhiều người bị thương đến trước cửa Dược Vương Cốc chúng tôi như vậy!"
"Thì sao? Cốc chủ Dược, ông còn nhớ rõ vết sẹo trên mặt thằng Báo em tôi không? Năm đó đều nhờ ông ban cho, ông dùng đan dược mua chuộc cao thủ, sai chúng đi phục kích hai anh em tôi, nhờ Báo liều mình ra tay tôi mới tránh được một kiếp, đến tận giờ, vết dao trên mặt này tôi đây từng giờ từng phút chưa lúc nào dám quên!" Trang Hổ lạnh lùng cười nói.
Mối hận của hai nhà tích tụ đã lâu, Trang Báo có vẻ dữ dăn vô cùng: "Dược Nhất Cốc, ông ít lời thừa đi, mối hận từ năm đó, thêm việc vừa rồi con gái ông đem người đến làm chiến thần khó khăn lắm nhà họ Trang chúng tôi mới bắt được chạy thoát mất. Ông phải biết rằng để bắt được kẻ rừng rú đó nhà họ Trang đã thiệt hại mất bao nhiêu mạng người đấy! Ngày hôm nay, thù mới hận cũ của chúng ta tính luôn một thể đi, hai nhà đã tranh đấu mấy trăm năm, hôm nay cũng nên đi đến một kết cục rồi!"
Trang Báo gắn giọng, hắn ta vừa mở miệng, vết sẹo trên mặt cũng co quắp đang sợ.
Dược Nhất Cốc im lặng. Đúng là vậy, khi đó đúng là ông ta sai người đi giết hai anh em Trang Báo, Trang Hổ. Gần đây luôn xảy ra tranh chấp với nhà họ Trang, mà bây. giờ lại mượn cớ con gái ông ta thả tên người rừng kia chạy mất để đem quân hỏi tội, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, xem ra bọn họ định ra tay thật rồi.
Thế nhưng muốn liều mình thật, xét cục diện trước mắt chỉ sợ toàn bộ số cao thủ ông ta đã bồi dưỡng mất năm sáu năm nay cũng chưa phải là đối thủ của Trang Báo!
Giọng nói của Dược Nhất Cốc lập tức trầm xuống: "Ông đừng tưởng sắp đạt đến thực lực Hóa khí Trung kì là có thể muốn làm gì thì làm. Dược Vương Cốc đã tồn †ại nhiều năm như vậy cũng không phải là cái vỏ rỗng đâu!"
"Ha ha! Dược Vương Cốc của mấy người có thực lực gì, người khác không biết, hai anh em chúng tôi còn không biết sao?" Trang Hổ liếc ông ta một cái, hừ lạnh: "Tôi thấy ông vẫn đừng nên giấy giụa nữa, còn không mau bó tay chịu trói đi? Những kẻ mà ông mời tới chỉ là hạng vô dụng, ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi đâu! Thạch Tam, con lên đi, không cần đến tay chú hai của con đâu, hãy xử hết mấy tên cao thủ nửa mùa này của Dược Vương Cốc cho ba"