Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1812: Khu nhà cũ này không hề đơn giản



Lúc này, trong mắt Trần Khiêm lóe lên một tia tức giận.
“Lực Bá, chúng ta về thôi!” Lại nói đến khu nhà cũ. Đúng như những gì Thủy Căn nghe được.
Quả thực người trong thôn đều đang tụ tập lại trên con đường chính của khu nhà cũ.
Những người đang canh chừng bọn họ chính là một nhóm cao thủ nhà họ Cổ.
Lý Mộc Mộc cũng khó tránh khỏi, bị bọn chúng áp giải đến trước mặt Cổ Phong.
Cổ Phong đang đứng chắp tay sau lưng.
Anh ta khẽ nheo mắt.
“Trần Khiêm ở đâu? Tốt hơn hết là nên nói ra đi, nếu không, thuộc hạ của tôi sẽ giết cô, hơn nữa lần này, vị cao thủ kia cũng không cứu được mấy người đâu!”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Cổ Phong lạnh lùng nói.
“Tao không biết Trần Khiêm, hơn nữa chính tên khốn mày đã chặt đứt cánh tay của Hinh Hinh, ngay cả đứa †rẻ mà mày cũng không tha, đồ cầm thú!”
Lý Mộc Mộc tức giận nói.
Mắng chửi Cổ Phong một tràng.
Cổ Phong nghe thấy những lời này thì chỉ lắc đầu cười khổ.
“Tôi biết có một vị cao thủ đang trốn trong khu nhà cũ này của các người, có thể các người không cảm thấy sợ hãi, nhưng đừng ôm mộng sẽ gặp may nữa, tôi đã có cách đối phó với người đó rồi. Lần này, không những phải tìm Trần Khiêm mà tôi còn phải tìm người đó để trả thù nữa! Người đẹp này, nếu cô không muốn có kết cục như con nhóc hôi hám kia, bị tôi chặt đứt cánh tay thì nên biết điều mà nói ra đi!”
Cổ Phong lại cảnh cáo nói.
Vừa nói, anh ta đột nhiên duỗi tay, túm lấy cổ Lý Mộc
Mộc. “Tôi không biết Trần Khiêm!”
Lý Mộc Mộc vừa vùng vẫy, vừa đánh lên người Cổ Phong.
“Được, tôi thấy các người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Đã thế thì tôi giết một người răn trăm người vậy!”
Cánh tay Cổ Phong hơi dùng lực, chuẩn bị bẻ gãy cổ của Lý Mộc Mộc.
Những cao thủ khác của nhà họ Cổ cũng chuẩn bị ra †ay giết vài người.
“Thằng nhãi, tao giết mày!”
Đột nhiên lúc này, bên tai truyền đến một tiếng vang. lớn.
Âm thanh này vô cùng chói tai, hơn nữa chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, dấy lên một làn bụi.
Sau đó, một viên đá nhỏ như con thoi xuyên qua làn bụi.
Đánh thẳng vào huyệt thái dương của Cổ Phong. Cổ Phong vô thức buông tay rồi né tránh.
Bịch!
Viên đá xuyên qua một thân cây to lớn.
Cổ Phong lui lại hai bước.
Nhíu mày lại.
“Cao thủ! Quả nhiên, khu nhà cũ này không hề đơn giản!” Anh ta giận quá hóa cười.
Nhìn về phía hai bóng người đang đi về hướng này...