Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1814: Mày vẫn còn giá trị



Phụt!
Máu tươi của hắn trào ra, bỗng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bên kia, những người được gọi là cao thủ nhà họ Cổ đã bị Trần Khiêm chém thành từng mảnh như đang cắt rau.
Bịch!
Cổ Phong đập mạnh xuống đất, mặt đất trũng thành một cái hố sâu.
Lực Bá nắm chặt tay thép của mình, đang định đấm xuống.
Cú đấm này, chắc chắn có thể đánh cho Cổ Phong thành thịt vụn.
“Lực Bá, dừng tay!”
Trần Khiêm giải quyết xong mấy cao thủ nhà họ Cổ, lúc này mới hét lên một tiếng.
“Cậu Trần, thằng nhóc này đã tạo nhiều nghiệp chướng, hơn nữa còn ăn nói ngông cuồng, lừa cả tôi với cậu, còn tưởng hắn là cao thủ gì, hóa ra chỉ là thứ vô dụng thế này!”
Rõ ràng Lực Bá vẫn chưa đánh đủ.
Vẫn chưa được thỏa mãn.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện ra, sau khi Lực Bá biến thân, dường như không đánh thứ gì đó thì ông ta không chịu nổi.
“Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Cổ, nghe nói bà già của nhà họ Cổ rất chiều chuộng hắn, đừng giết hắn!” Trần Khiêm hoang mang nói.
“Ha ha ha, Trần Khiêm, xem như mày còn thức thời đấy. Đúng vậy, người mà bà thương yêu nhất chính là †ao. Chắc hẳn mày cũng biết, nếu hôm nay mày giết tao, bà tao sẽ băm mày thành trăm mảnh, còn không mau bảo con quái vật này lui ra đi. Theo tao về gặp bà tao, †ao có thể cho mày một cơ hội!”
Cổ Phong đang sợ hãi, nghe thấy lời Trần Khiêm nói thì giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
Thực lực của anh ta rất mạnh, từ nhỏ đã chẳng xem ai ra gì rồi.
Nhưng không ngờ ở trước mặt con quái vật đột biến này, mình hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Khoảnh khắc vừa rồi, Cổ Phong thật sự sững sờ.
Suýt chút nữa anh ta đã chết rồi, thậm chí còn không kịp để lại một câu trăn trối thì đã chết rồi.
Nhưng không ngờ, ngay giây phút khủng hoảng, Trần Khiêm đã sợ, hẳn biết thực lực của nhà họ Cổi
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
Trần Khiêm phủi tay, hỏi Cổ Phong đang nằm sấp trên đất.
“Hôm nay mày để tao đi, tao sẽ nói với bà, để bà ấy không làm khó dễ người dân ở khu nhà cũ này nữa. Nếu không, bà tao nhất định sẽ cho nơi này tắm máu!”
Cổ Phong nói.
“Mày nói mớ gì đấy? Tao không để Lực Bá giết mày là bởi vì nếu cứ như vậy giết mày thì bà của mày sẽ không đủ đau khổi Như vậy thì đáng tiếc lắm!”
Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Nhìn nụ cười của Trần Khiêm, khí phách của Cổ Phong cũng cứng lại.
Lúc này hơi lắp bắp nói: “Mày... mày có ý gì?” “Trên đường tới đây tao đã nghĩ kỹ rồi, phải giải quyết mày thế nào nhỉ? Tất nhiên mày không thể chết rồi, hiện tại mày vẫn còn giá trị lợi dụng!”