Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1820: Cô điền số nào lên đó cũng được



Rõ ràng bản lĩnh của Trần Khiêm đã vượt ngoài dự đoán của cô ta.
“Cậu có biết tôi là ai không, tôi là cậu chủ của Tập đoàn Trần Thị!
Trần Thiết Lâm vội nói.
“Nhàm quá đi mất! Ý của anh là muốn dùng Tập đoàn Trần Thị để uy hiếp tôi sao?”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn anh ta.
Khiến cho cả người Trần Thiết Lâm chấn động như bị điện giật.
Anh ta cũng không rõ cảm giác sợ hãi này từ đâu tới, nhưng anh ta rất sợ, giống như anh ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“ừ
Anh ta sợ hãi gật đầu không ngừng.
“Cầu xin cậu, cậu đừng đánh tôi!”
Trần Thiết Lâm nói.
“Tôi còn chưa đánh anh!”
Trần Khiêm khinh thường liếc anh ta một cái, rồi quay đầu nhìn Tô Nhược Hi: “Cô Tô, tôi cho cô một phút để suy nghĩ, nếu cô đồng ý thì tôi giúp cô chữa khỏi bệnh cho mẹ cô, và cho cô gấp mười lần tiên vốn mà cô đang cần xem như báo đáp!”
Thật ra vừa rồi, lúc Trần Khiêm ra tay đã xuất hiện khí trường.
Tô Nhược Hi thật sự tin lời Trần Khiêm nói đến bảy tám phần.
Trông anh cũng không giống với kẻ giả danh lừa đảo.
Ngược lại, anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cái gì chứ? Là thật sự sợ hãi!
Tô Nhược Hi đúng là muốn đồng ý với điều kiện của anh.
Nhưng cô ta lại không quen được với bộ dạng vênh váo của Trần Khiêm.
“Ha ha, anh nói anh có thể giúp, nhưng anh thật sự có thể giúp sao? Công ty chúng tôi xuất hiện khủng hoảng kinh tế, cần số vốn một trăm triệu tệ, anh nói gấp mười lần? Chắc không phải anh đang đùa nhỉ?”
Tô Nhược Hi không phục nói.
“Chỉ có một trăm triệu tệ?”
Trần Khiêm tỏ vẻ kinh ngạc.
Tô Nhược Hi hít sâu một hơi, rốt cuộc anh ta là ai chứ.
“Đúng vậy, ít nhất cũng phải một trăm triệu tệ, gấp mấy chục lần có nghĩa là anh muốn cho tôi cả tỷ sao!?” Tô Nhược Hi nói.
“Có thể!” Trần Khiêm gật đầu.
“Vậy nếu vốn là một tỷ thì sao? Anh sẽ cho tôi cả mấy chục tỷ?” Tô Nhược Hi trừng lớn mắt.
Trần Thiết Lâm nghe thế cũng ngơ ra.
Lúc này Trần Khiêm lắc đầu.
Ha ha! Còn tưởng anh giàu có gì lắm chứ!
Trong lòng Tô Nhược Hi thoáng khinh thường.
Thấy Trần Khiêm lấy một tấm séc từ trong ngực ra.
“Đây là tấm séc đặc biệt tôi lấy ở ngân hàng trước. khi đến đây, không có hạn ngạch, chỉ cần cô đồng ý thì cô điền số nào lên đó cũng được!”
Trần Khiêm đưa tấm séc cho cô ta, còn không quên bổ sung thêm một câu:
*À phải, cô muốn điền bao nhiêu thì cứ điền bấy nhiêu, chỉ cần là con số mà cô có thể tưởng tượng ra được, đừng khách sáo với tôi làm gì!”
“Anhl” Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều trợn lớn mắt...