Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1825: Sao mình có tư cách để yêu anh ấy chứ



“Đương nhiên Trần Khiêm sẽ tìm cô ấy, bởi vì cô gái áo trắng là một trong những người phụ nữ của Trần Khiêm!” Cổ Nguyệt Hà nheo mắt nói.
“Người phụ nữ của Trần Khiêm? Nhưng chẳng phải cô ấy đã có từ mấy chục nghìn năm trước rồi sao?”
Cổ Vũ Tiêu lắc đầu, khó mà tin được nói.
“Chính xác mà nói thì cô ấy là La Tử Yên - người phụ nữ ở kiếp trước của Trần Khiêm! Được rồi, cháu đừng cắt ngang bà nữa, đợi bà kể hết chuyện của Trần Khiêm thì cháu sẽ hiểu ra tất cả thôi!”
Cổ Nguyệt Hà nắm hai tay lại, bắt đầu chậm rãi đi lại, từ từ kể...
“Vũ Tiêu, cháu chỉ biết nhà họ Cổ chúng ta là một gia tộc được truyền lại đã lâu đời, nhưng bà nội chưa từng kể với cháu, mấy trăm nghìn năm trước đã từng †ồn tại một thời kỳ Văn minh thiêng liêng, được gọi là nên Văn minh Thượng Cổi”
Cổ Vũ Tiêu nghe thế thì trợn lớn mắt.
“Thời kỳ Văn minh Thượng Cổ người tu chân rải rác khắp nơi, các môn phái tu chân cổ xưa cũng mọc lên như nấm. Thuở đó có đấng Thần thánh có thể mạnh đến phá được núi, rải đậu thành binh, thoát khỏi Ngũ Hành, có thể nói là toàn năng!”
“Gòn có một người đã tu luyện thành thân vàng bất diệt! Từ đó sống thọ với đất trời, không rơi vào vòng luân hồi!”
Mắt Cổ Vũ Tiêu càng mở càng lớn, quả thật càng nghe càng thấy huyền diệu.
“Thế nhưng, sự lộng lẫy của nền Văn minh Thượng Cổ cũng giống như sao băng vậy, nó chói lòa và rực rỡ không gì sánh bằng, nhưng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, vào một đêm nào đó, nó lóe lên rồi lụi tàn, sau đó biến mất không một chút dấu vết!”
Cổ Vũ Tiêu không nhịn được nói: “Nhưng mà bà nội, thời kỳ Văn minh Thượng Gổ đã thực sự tồn tại, hơn nữa người ở thời kỳ đó còn mạnh đến thế, vậy rốt cuộc điều gì đã khiến cho bọn họ đều chết hết chỉ trong một đêm chứ?”
“Là linh khí!” “Linh khí?”
“Đúng vậy, linh khí của trái đất ở thời kỳ Văn minh Thượng Gổ rất dồi dào, nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên lại cạn kiệt linh khí, rất nhiều người tu luyện đều không tránh được Thiên kiếp, bị đánh đến hồn bay phách tán. Tương tự như vậy, sau khi không có linh khí, vị Thần toàn năng kia cũng không thể. nào tiếp tục duy trì thân vàng bất diệt của mình nữa!”
Cổ Vũ Tiêu nói: “Vậy ông ấy tu luyện thành người đầu tiên vô dụng rồi, cũng khó tránh khỏi được đại nạn thật sự của đất trời!”
“Cháu sai rồi!" Cổ Nguyệt Hà lắc đầu cười khổ.
“Sai rồi? Chẳng lẽ không thể duy trì được thân vàng bất diệt cũng có thể trốn thoát khỏi Thiên kiếp sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì tại sao khi mà tất cả các cao thủ cấp đại thần đều không có cách nào chống lại được rồi chạy trốn, chết tức tưởi thì vẫn nói ông ấy vĩnh viễn là người đầu tiên của thời kỳ Văn minh Thượng Cổ chứ. Thứ mà ông ấy có là phép biến hóa thần thông để đối phó, ông ấy tinh thông rất nhiều phép biến hóa thần thông, vì vậy ông ấy đã chọn cô đọng Tinh hoa Nguyên Thần, dùng cách trùng sinh giả, liên tục trùng sinh để trốn chạy, tổng cộng ông ấy phải trùng sinh chín lần, và lần này cũng là lần cuối cùng ông ấy trùng sinh, ông ấy sẽ tỉnh lại ở kiếp này.”
Trong lúc nói, Cổ Nguyệt Hà khó giấu được sự chấn động trong tâm trí của bà ta:
“Tinh hoa Nguyên Thần này còn được gọi là Cửu Chuyển Nguyên Thần, là đại pháp thần công Cửu Chuyển mà ông ấy tự tạo ral”
“Vũ Tiêu, cháu có hiểu không, nếu ai cũng có thể đạt được Nguyên Thần này thì ai cũng có thể luyện thành thân vàng bất diệt rồi! Đây là một bí mật lớn, trên đời chẳng được mấy ai biết chuyện này cải”
Cổ Nguyệt Hà nói.
Hơi thở của Cổ Vũ Tiêu trở nên dồn dập, cô ta khó tin nói: “Bà nội, bà đang muốn nói Trần Khiêm chính là vị Thượng Cổ toàn năng của Cửu Chuyển Nguyên Thần kia?”
Suýt chút nữa Cổ Vũ Tiêu đã té ngã.
“Đúng vậy, chính là Trần Khiêm, hơn nữa bà nội còn biết, người muốn tìm và tiếp cận cậu ta không chỉ có chúng ta và Cửu La Môn!”
Cổ Nguyệt Hà nói:
“Trên người Trần Khiêm vẫn còn rất nhiều tiềm năng chưa được khai phá, cho dù là chúng ta hay Cửu La Vương thì cũng vô cùng kiêng dè cậu ta. Chúng ta không dám đối diện trực tiếp với cậu ta, lại càng không dám làm tổn hại đến tính mạng của cậu ta. Bởi vì không ai biết được, một khi chọc giận cậu ta, ép cậu ta phát ra tiềm năng của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên bây giờ, chuyện chúng ta có thể làm chính là bắt được cậu †a, sau đó từ từ tìm cách đối phó với cậu tal”
“Đây là một canh bạc, chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể thua. Cho nên, cháu đã hiểu chưa? Trần Khiêm là người cháu có thể yêu được sao?”
Cổ Nguyệt Hà lạnh giọng hỏi.
Cổ Vũ Tiêu liên tiếp lùi về sau mấy bước, một cảm giác bất lực chạy khắp cả người.
Đúng thế, nếu thật sự là vậy thì sao mình có thể có tư cách để yêu anh ấy chứ?