Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1869: Dẫn tôi đi tìm họ



Lôi Lão Hổ lăn lộn giang hồ đã lâu, lúc này ông ta đã hiểu rõ, người thanh niên đứng trước mình đây rốt cuộc là ai.
Cậu ta giống như một con ác quỷ, một con quỷ nhẹ nhàng vung tay là có thể cướp đi tính mạng của tất cả mọi người.
"Đừng nhúc nhích, tất cả đừng nhúc nhích, lùi hết về sau đi!"
Lôi Lão Hổ giơ tay, ý bảo thuộc hạ không nên manh động.
Sau đó, trong tầm mắt của mọi người ông ta chậm rãi đi tới trước mặt Trần Khiêm.
Trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Khiêm. “Thưa ngài, tôi... là tôi đã sail"
Lôi Lão Hổ dập đầu liên hồi, trên mặt đều là nét cung kính.
"Khá đấy, ông rất thông minh, dùng tư thế này nói chuyện với tôi là chuyện thông minh mà đời này ông đã làm!"
Đối phó những kẻ này, Trần Khiêm chưa bao giờ áp. dụng nhân nghĩa.
Chỉ có sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ thể xác và tỉnh thần mới có thể thật sự khiến những kẻ như này phải thần phục.
"Tôi... tôi cũng biết mình sai rồi! Xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi nguyện từ nay về sau sẽ hầu hạ, phục tùng cậu!"
Lý Đạt nhìn thấy Lôi Lão Hổ đã quỳ xuống, còn có vẻ là đã thoát khỏi kiếp nạn.
Ông ta cũng vội vàng học theo quỳ xuống dập đầu.
"Ông tưởng ông là ai mà cũng xứng đi theo làm tùy tùng cho tôi, ông... không có tư cách làm một con chó nữa lài"
Trần Khiêm lắc đầu.
"Xin tha mạng cho tôi!"
Lý Đạt dập đầu đến sắp vỡ.
"Thùng xăng này khi nãy ông còn định dùng để thiêu chết tôi mà, vừa hay tôi chưa được nhìn thấy cách giết người như vậy bao giờ cả, ngày hôm nay tôi cũng muốn được mở rộng tầm mắt!"
Trân Khiêm lạnh lùng nói.
Lời này vừa dứt, Trần Khiêm liền giơ tay lên hút cả người Lý Đạt ném ông ta vào trong thùng xăng kia.
Tiếp theo anh búng ra một ngọn lửa nhỏ vào thùng xăng.
Đùng! Ngọn lửa rừng rực bốc lên trong chớp mắt.
Vọng đến tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của Lý Đạt.
"Am Đỗ Nhất Ngưng ôm đầu hoảng sợ hét rầm lên.
Lôi Lão Hổ và cả đám vệ sĩ cũng sợ hãi co cụm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người trước mắt này chính là một con ác quỷ sống! Bụp! Bụp!
Tất cả đồng loạt quỳ xuống, không ai dám nhìn thẳng vào mắt của Trần Khiêm.
Thậm chí có kẻ còn đái cả ra quần.
"Vậy mới đúng chứ, nếu sớm biết vậy cần gì nhiều lời vô íchI"
Trần Khiêm lắc đầu cười nói.
Anh quay lại nhìn Đỗ Nhất Ngưng: "Cô Đỗ, vừa rồi tôi cũng không hề nói đùa với cô, nếu cô thật sự biết được. tung tích nhóm bạn của tôi, vậy làm phiền cô dẫn tôi đến gặp họ!"
Đỗ Nhất Ngưng nuốt một ngụm nước bọt, cô ta vốn chỉ lừa Trần Khiêm như vậy mà thôi, làm sao biết được bạn bè của Trần Khiêm đang ở đâu chứ.
Nhưng cô ta sợ, sợ rằng nếu nói ra sự thật thì mình xử chết tại đây.
Thế nhưng, nếu như mình không nói thật thì vẫn phải chết.
Suy nghĩ một chút, Đỗ Nhất Ngưng vẫn thành thật thừa nhận: "Tôi... tôi chưa từng gặp bạn của anh, đó đều là tôi lừa anh mà thôi, xin lỗi, anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!"
"Lẽ nào họ đều đi vào bên trong chỗ di tích mà mấy người nói? Tôi nghe ông chủ khách sạn nói rằng người đón họ đi mặc quần áo giống y đúc đồ mà vệ sĩ của cô mặc!"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi. "Có khi... có khi là nhà họ Hứa, họ đã họ bị cậu Hứa mời đi, người của nhà họ Đỗ và nhà họ Hứa đều có dấu hiệu này trên ngực!"
Lôi Lão Hổ bấy giờ mới cúi đầu nói.
"Ông chắc chứ?" Trần Khiêm nhíu mày hỏi.
Lôi Lão Hổ gật đầu như đảo tỏi: "Tôi chắc chắn, xin hỏi bạn bè của cậu có phải có ba nữ hai nam hay không?"
"Đúng vậy!"
Chị Tử Yên là hồn niệm, đến nay đã trôi qua ba ngày, hẳn chị ấy cũng đã ra khỏi cơ thể Tô Nhược Hi.
Trần Khiêm lập tức gật đầu khẳng định.
"Vậy thì đúng rồi, hai hôm trước cậu Hứa đã mời được mấy người cao thủ cực kì tài giỏi, sâu bên trong di tích là nhờ họ giúp sức mới phá được! Kẻ hèn này cũng được thấy bọn họ vài lần, họ nói rằng đang ở đây chờ người, lúc ấy tôi nghĩ người mà họ đợi hẳn là còn mạnh hơn vậy!"
Nghĩ vậy, Lôi Lão Hổ lại nuốt một ngụm nước miếng: "Chẳng lẽ người họ đợi là cậu sao?"
"Đúng vậy, ông mau dẫn tôi đi tìm họ!" Trân Khiêm giơ hai tay, nhẹ nhàng nói.
Lôi Lão Hổ run rẩy sợ hãi, vội vàng gật đầu đồng ý.