Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1873: Đến rồi



Sau đó ông ta liền giơ tay lên cao vẫy nhẹ một cái.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khi ông ta phất †ay như vậy đáng lí sẽ vung ra một cột khí xuyên thủng qua toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Trần Khiêm.
Thế nhưng, ông ta vô cùng kinh ngạc khi thấy mình vung tay lên mà lại không xảy ra bất kì chuyện gì hết.
Giống như nội kình của ông ta phút chốc ấy đã tan thành mây khói.
"Sao... sao có thể như vậy được?" Ông ta trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Năm người còn lại vẫn đứng xem tình hình thấy vậy. liền vội vàng ra tay.
Nhưng tình huống sau đó giống hệt với đại ca của mình.
Hoàn toàn không làm Trần Khiêm tổn thương mảy. may.
"Rốt... rốt cuộc cậu là kẻ nào?"
Sáu người nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Trân Khiêm, khiếp sợ lui về phía sau hai bước.
"Tôi đã nói rồi, mấy người cũng vọng tưởng có thể giết được tôi, nhưng các người trong mắt tôi chỉ là một hạt cát, nhưng tôi thì không thích để cát bay vào mắt!"
Trần Khiêm lắc đầu.
Anh lập tức búng ngón tay, một dòng khí rất mạnh bắn về phía trước.
Đùng!
Dòng khí cuồn cuộn, nháy mắt cuốn theo một lượng lớn bụi đất.
Gió xé rách không khí, nổ ra những tiếng rít chói tai đâm thẳng về hướng của sáu người kia.
Bọn họ theo bản năng muốn chạy trốn, bọn họ biết, sức mạnh của dòng khí này có thể khiến bọn họ tan xương nát thịt.
Người trước mắt đâu phải là người thường!
Thế nhưng cơ thể bọn họ như bị rót chì, không thể động đậy được!
Phụt phụt phụt....
Vài tiếng động vang lên liên tiếp, toàn bộ sáu người đều bất động.
Bọn họ đờ đẫn trợn to hai mắt, sau đó chậm rãi, có sáu cái đầu lăn rớt xuống đất.
"Gì cơ?"
Tên tài xế đứng trong góc sợ choáng váng cả người.
Kẻ này lại mạnh đến vậy sao?
"Mày... mày đừng có lại đây!"
Tên tài xế run rẩy.
"Vừa nấy tôi đã nói với anh rồi, đừng có nhàn quá mà gây chuyện, sống sót quan trọng hơn mọi thứ cơ màI Nhưng mà tôi rất phiền lòng đấy, tại sao các người chưa bao giờ nghe lời khuyên của tôi vậy nhỉ? Rõ ràng có thể sống thật vui vẻ tại sao cứ hết lần này tới lần khác đi tìm cái chết vậy chứ?"
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
Bụp bụp!
Tài xế trực tiếp quỳ xuống: "Xin ông lớn tha mạng cho con, là con có mắt như mùi"
Tài xế vội vàng dập đầu.
Trần Khiêm nhấc chân, chậm rãi dí xuống gáy của anh ta, sau đó bôi bôi gót giày dính bụi.
"Muộn rồi!"
Nói xong, Trần Khiêm dồn sức vào chân.
Bụp!
Đầu anh ta nát vụn!
Chết tươi!
Chuyện vừa xảy ra khiến Lôi Lão Hổ kinh hoảng không thôi.
Thiếu chút là tè ra quần luôn. “Lái xe, lên đường!"
'Trần Khiêm bước vào bên trong xe, nhắm mắt lại ra lệnh.
Sắp đến vị trí của thần tích rồi.
"Cô Tử Yên, đây đã là điểm cuối của thần tích rồi sao? Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, thực sự khó có thể tin trên đời này còn tồn tại nơi thần kỳ như vậy!"
Nhóm người Trần Bình An đứng giữa hang động rộng lớn.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ chấn động sâu sắc.
Bởi nơi này giống như một thế giới thấn kì ẩn mình dưới lòng đất.
Có rừng cây đứng lơ lửng, vô số vật quý bay vô định trên không, trung gian có một cái vực rộng lớn sâu không thấy đáy, không biết vực này thông đến nơi nào.
Ngay chính giữa vực này.
Lơ lửng một cái bệ khổng lồ.
Tất cả, đều quá thần kỳ.
Trần Bình An tự thấy kiến thức của bản thân đã vô cùng uyên bác, nhưng đúng là lần đầu được biết đến nơi
lạ lùng như vậy.
Có thể thấy được La Tử Yên cũng có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn tốt hơn kẻ khác chút ít.
"Chính là chỗ này!"
La Tử Yên gật đầu thật mạnh. "Sao?"
Trần Bình An hoang mang.
"Chẳng lẽ ở đây có thứ mà Tiểu Khiêm cần sao?" Trần Bình An hỏi.
La Tử Yên gật đầu, nhưng lại không nói thêm bất kì điều gì nữa.
"Chị tiên nữ, cậu Trần bao giờ mới đến đây, sớm biết tôi đã chờ ở khách sạn rồi đi cùng cậu ấy đến đây rồi!"
Lực Bá nói.
"Cậu ấy sẽ đến đây nhanh thôi!" La Tử Yên cười nhẹ.
Sau đó mọi người liền nghe thấy phía ngoài hang động vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết của người nhà họ Hứa.
"Đến rồi đó!" La Tử Yên nói.