Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1902: Đây là mình của trước kia



Bởi vì anh đã đến thế giới này mà bây giờ hình như còn †ồn tại một Trần Khiêm nữa.
Chị Tử Yên đã dặn kỹ rằng hai Trần Khiêm không thể đối mặt trực diện.
Cho nên Trần Khiêm phải đi tìm chính mình, hơn nữa †ạm thời đưa cậu ấy đến một nơi an toàn, bảy ngày này, mình sẽ xuất hiện thay cậu ấy.
Bây giờ phải tiến hành dịch dung đơn giản mới được.
Cùng lúc đó.
'Trong vườn trường.
Một tiếng “bịch” vang lên.
Một nam sinh bị một sinh viên khác cực kỳ cao to đá ngãt
Giờ phút này nam sinh cao to kia còn ôm một cô gái trang điểm hoa hòe lộng lẫy:
“Mẹ nó Trần Khiêm, mày mất mặt thật đó, chạy đến đây nhặt rác mà suýt chút còn tông vào người bạn gái †ao. Mất mặt thôi chưa đủ, tao thấy bây giờ mày còn không có mắt nữa!”
Nam sinh cao to kia chỉ vào Trần Khiêm mắng.
Sau đó đạp Trần Khiêm ngã xuống đất.
“Chồng ơi anh biết không, Trần Khiêm có cô bạn gái xinh đẹp lắm đấy! Thật không biết cô gái kia nghĩ thế nào, đúng là mất mặt cánh chị em phụ nữ chúng em, lại đi yêu đương với cậu ta!”
Cô gái kia nói.
“Ha ha, thằng nghèo này, thật sự không muốn nhắc. tới nó nữa, nhìn bộ dạng uất ức của nó là ông đây lại giận sôi. Em yêu, chúng ta ra ngoài chơi, đừng quan tâm đến nó nữa!”
Nam sinh cao to ôm cô gái rời đi.
Mà đây là sân trường, rất nhiều sinh viên đi qua đi lại, rất nhiều người vây lại xem cảnh tượng này.
Chỉ chỉ trỏ trỏ Trần Khiêm.
Trần Khiêm bị anh ta đá lên bụng, dạ dày co thắt một trận, lúc này “cậu ấy” ôm bụng, cắn chặt môi.
Hiển nhiên, cảnh tượng này đã xảy ra không phải lần một lần hai.
Nhưng ánh mắt giễu cợt của đám người xung quanh vẫn làm “cậu ấy” hổ thẹn, bò từ dưới đất dậy, lấy bọc. đựng vỏ chai nhếch nhác bỏ chạy.
'Trần Khiêm chạy đến góc nhỏ hoang vu ngoài sân trường.
“Cậu ấy” ngồi thụp xuống, không thể kiêm chế được nước mắt.
“Cậu ấy” cũng không muốn như vậy nhưng bởi vì “cậu ấy” nghèo.
Đương nhiên, từ đầu đến cuối ấy" không hề cảm thấy đây là hành vi đáng hổ thẹn.
Nhưng tại sao ai cũng ức hiếp “cậu ấy”?
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại cũ kĩ của Trần Khiêm reo lên.
Vừa nhìn, là tin nhắn của cô bạn gái Dương Hạ.
“Tiểu Khiêm, tớ suy nghĩ lâu lắm rồi, chúng ta chia tay một khoảng thời gian đi. Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn yên lặng một chút, để suy nghĩ cẩn thận tương lai của chúng ta! Trong khoảng thời gian này, cậu đừng liên lạc với tớ!”
Hiển nhiên, đây là tin nhắn Dương Hạ đòi chia tay.
“Tại sao!”
“Cậu ấy” đau khổ kêu gào.
Nhưng “cậu ấy” không hề phát hiện người đội nón đeo khẩu trang đang đứng xa xa quan sát “cậu ấy”.
“Thì ra mình trở lại trúng khoảng thời gian này, lúc. mới chia tay Dương Hạ xong!”
Đúng vậy, người này chính là Trân Khiêm đã trở về.
Sở dĩ anh không xuất hiện là vì anh muốn xác định xem mình quay lại trúng khoảng thời gian nào.
Bây giờ đã xác định được rồi.
'Trần Khiêm đi từ từ về phía cậu ấy.
“Anh... anh định là gì?”
'Trần Khiêm cầm bao tời, bộ dạng rất sợ hãi.
Giọng Trần Khiêm đã qua chỉnh sửa nên người đừng trước mặt cậu ấy hoàn toàn là một người xa lạ.
'Trần Khiêm nhíu mày: “Mẹ nó, nhìn bộ dạng này, sao. tôi lại muốn đánh cậu thế nhỉ?”
Trần Khiêm không còn gì để nói.
Đây... là mình của trước kial
Trần Khiêm của bây giờ nhìn, thật sự rất muốn tát mình mấy cái.