Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1922: Bọn mày cũng coi thường tao quá rồi



Một luồng sáng màu đen từ trong phòng lập tức tỏa ra.
Cảnh này đã khiến tất cả cậu ấm khác sợ hãi. Cũng có người hoảng sợ hét lên.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt đủ để khiến tất cả mọi người cuồng loạn.
“Tiểu Khiêm, xin lỗi, là tôi không tốt!”
Phương Kiển Nám cũng bị dọa cho hoảng sợ. Trần Khiêm kéo cô ta đến phía sau mình. “Không sao rồi, cậu trốn đăng sau tôi đi!” Trần Khiêm an ủi cô ta.
Luồng sáng màu đen nhanh chóng phân tách ra thành ba tia sáng.
Cuối cùng có ba bóng người đứng trước mặt Trần Khiêm.
Là hai nam và một nữ.
Trong đó có một người đàn ông mặc áo giáp đen, trông vô cùng khí thế.
Người còn lại trông rất gầy, mặc áo đuôi tôm.
Còn người phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ gợn sóng.
Cằm của cô ta rất nhọn, dáng vẻ yêu kiều giống như một con rắn tinh.
Từ đầu đến chân có một sự quyến rũ rất kì lạ.
Ba người này đều đến từ Cửu La Môn.
Trong đó, Trần Khiêm đã từng giao chiến với người mặc áo giáp đen kia, hắn ta chính là Hắc Tướng, khi đó suýt chút nữa đã phế Trần Khiêm.
Ba người bọn họ được gọi chung là Tam Thánh của Cửu La Môn.
Có thể nói là cánh tay đắc lực của Cửu La Vương. Tất nhiên cả ba người cũng có năng lực đặc biệt.
Điều này là chính là điểm tựa của cậu chủ Tây Môn Thanh.
Tất nhiên Cửu La Môn với nhà họ Cổ đã bố trí thiên la địa vọng để đối phó với Trần Khiêm.
“Ha ha ha, thế nào Trần Khiêm? Có tao với ba người bạn này tiếp đãi mày, tao nghĩ kế sách của tao chắc là vô cùng đơn giản thô bạo nhỉ? Cho dù bây giờ mày có mọc cánh thì cũng khó mà thoát được đấy!”
'Tây Môn Thanh lạnh lùng cười.
Đồng thời trong mắt lóe lên một tia sát khí gian ác:
“Lần này, sau khi giết mày, nhà Tây Môn chúng tao. có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa nhà họ Trần rồi. Tài nguyên của nửa thế giới này, ha ha ha, Trần Khiêm, tao thật sự không biết nên cảm ơn mày thế nào. Nếu không phải vì mày thì có gia tộc nào dám tham vọng nhiều tài nguyên đến vậy chứ? Mà tất cả những việc nhà họ Trần chúng mày làm đến cuối cùng cũng như làm mướn không công cho nhà Tây Môn chúng tao thôi!"
“Tao đoán, chắc bây giờ mày rất khó chịu nhỉ? Càng thấy tao đắc ý thì mày càng khó chịu đúng chứ?”
'Tây Môn Thanh châm một điếu thuốc, bắt chéo chân lạnh lùng cười rồi hỏi.
“Không, chẳng biết vì sao bây giờ thấy ba người này, †âm trạng của tao bỗng dưng vô cùng sảng khoái!”
Trần Khiêm dửng dưng cười.
“Hửm? Chẳng lẽ mày sợ quá nên ngu luôn rồi? Mày nói xem tại sao mày lại vô cùng sảng khoái?”
Tây Môn Thanh cười hỏi. “Tao có mối thù với một trong ba người này. Tao đang nghĩ không biết lúc nào mới có thể trả được mối †hù này, không ngờ hẳn lại tự lết tới cửa rồi!”
Trần Khiêm chỉ Hắc Tướng.
Khi đó tên này đã cắt đứt gân tay gân chân của mình, khiến mình phải chịu đựng hành hạ.
Bây giờ hẳn lại ở ngay trước mặt mình, đã đến lúc Trần Khiêm báo thù rồi.
“Hắc Tướng, cậu ta đang nói anh kìa!”
Lúc này, người phụ nữ kia khế thè lưỡi, nhìn Hắc Tướng rồi nói.
“Hừ, một thằng vô dụng thôi mà. Lúc đó tôi phế hắn rồi, bây giờ phế thêm lần nữa cũng chẳng vấn đề gì. Chủ nhân đã dặn rồi, ông ấy chỉ cần người sống, tôi vẫn có thể giữ lại cho hắn chút hơi tàn!”
Hắc Tướng lạnh lùng nói.
Lúc này, thấy hắn nâng nhẹ tay lên, bàn tay sắt bỗng chốc trở nên đen nhánh.
Giống như một cái xiên bằng thép.
“Gậu Tây Môn, lần này cậu là người lập công đầu, chủ nhân sẽ thưởng xứng đáng cho cậu!”
Hắc Tướng nhìn cậu ấm nhà Tây Môn.
“Đó là điều đương nhiên, sau khi nhà Tây Môn chúng tôi thuận lợi kế thừa tài sản xong, tôi hứa là sau này mọi người sẽ được hưởng trọn vinh hoa phú quý trên đời này, muốn gì được nấy!”
Tây Môn Thanh kích động, cười nói.
“Ha ha ha, vậy cậu Tây Môn, tôi muốn rất nhiều đàn ông!"
Lúc này, người phụ nữ giống như rắn tỉnh kia cười nói.
“Không thành vấn đề, muốn gì được nấy!” Tây Môn Thanh cũng cười lớn.
Nhìn mấy người này nói chuyện, Trần Khiêm không khỏi cười khổ, lắc đầu nói:
“Này này, tao nói này, bọn mày cũng coi thường tao quá rồi đấy. Tao còn ở đây mà, hơn nữa còn hiên ngang đứng trước mặt bọn mày, đến cả chào cũng không chào lấy một tiếng mà chúng mày đã bắt đầu bàn bạc phân chia tài sản nhà tao sao?”
“Ha ha, Trần Khiêm, tao thấy mày vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại nhỉ? Mày đã trúng kế của tao rồi, vả lại cũng đến đường cùng rồi, tao có thể nói với mày một cách vô. cùng có trách nhiệm, đó là mày bị phán tử hình rồi, đây chính là số mệnh. Mặc dù thực lực võ công của tao không bằng mày, nhưng còn IQ thì từ lâu Tây Môn Thanh †ao đây đã không có đối thủ rồi!"
'Tây Môn Thanh cười đắc ý.