Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1929: Tôi thất vọng quá đi mất



Soạt!
Đúng lúc này, sợi dây thừng trói Trần Bình An vang lên tiếng bị chặt đứt.
Trần Bình An từ từ rơi xuống đất.
Trên hòn non bộ ở giữa quảng trường, Trần Khiêm chầm chậm đáp xuống.
“Trần Khiêm!”
Cổ Nguyệt Hà đỏ cả mắt, ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm.
Chuyện này sao có thể chứ? Mình cũng không phải là đối thủ của cậu ta? Điều này khiến Cổ Nguyệt Hà cảm thấy khó tin.
“Cổ Nguyệt Hà, nghe nói bà luôn đợi tôi đến, giờ tôi đến rồi đây!”
Trần Khiêm nói.
“Trần Khiêm, hiện tại cậu mạnh lên rồi? Tốt lắm, điều này cũng đủ để nói rõ rằng sức mạnh của cậu đáng sợ đến thế nào!”
Cổ Nguyệt Hà giận quá hóa cười, nói.
“Tiểu Khiêm, cẩn thận viên trân châu trong tay bà ta, đó là một trận pháp!”
Trần Bình An hét lên. Còn Cổ Nguyệt Hà đã bắt đầu thi triển trận pháp.
Lúc này, bà ta nhanh tay lẹ mắt, ném thẳng trận pháp. trong tay ra.
“Trần Khiêm, còn không mau đưa tay chịu trói!” Đồng thời bà ta còn hét lớn một tiếng.
Thấy viên trân châu bay vào không trung, sau đó lập. tức được phóng to vô hạn.
Khuôn mặt của Cổ Nguyệt Hà cũng bắt đầu trở nên hung tợn.
Cùng với vẻ mặt hung tợn này còn pha lẫn cả sự phấn khích vô tận của bà ta.
Nhưng, chẳng mấy chốc vẻ hung tợn và phấn khích trên gương mặt bà ta cứng lại.
Bởi vì trận pháp vừa thi triển này bỗng chốc bị thu lại.
Sau đó, một tia sáng vụt qua, trận pháp đã biến mất không một chút dấu vết!
“Cái gì?” Cổ Nguyệt Hà cảm thấy da đầu mình tê dại.
Bóng dáng Trần Khiêm vừa vụt qua đã tới ngay †rước mặt Cổ Nguyệt Hà.
Thấy Cổ Nguyệt Hà đờ người ra, anh không khỏi cau mày, cười khổ nói:
“Thứ vừa rồi là gì vậy? Dùng để giết người à? Hay là đồ chơi của con nít ba tuổi?”
Trần Khiêm ngờ vực hỏi Cổ Nguyệt Hà. “Tôi thất vọng quá đi mất!”
Trần Khiêm lại nói.
“Cậu... cậu thất vọng cái gì?”
Cổ Nguyệt Hà lùi về sau một bước.
Bởi vì Trần Khiêm lúc này cho bà ta một cảm giác u ám đáng sợ.
“Tôi thất vọng bởi vì tôi tưởng rằng chào đón tôi sẽ là một màn rất hoàng tráng, các người phải dày công chuẩn bị mưu kế cho tôi. Cuối cùng thì sao, tôi đến rồi mà bà chỉ vứt cho tôi thứ đồ chơi nhỏ xíu thế này. Nói thật, lúc bà tràn trề tự tin hét lớn với tôi “còn không mau đưa tay chịu trói”, khi đó tôi còn có chút hi vọng đấy!”
Trần Khiêm nói: “Tôi hi vọng bà có thể lấy ra một số thứ chân chính, nhưng thứ mà tôi thấy lại là cái này?”
“Gậu... cậu đừng có ngạo mạn quái”
Cổ Nguyệt Hà nghe những lời sỉ nhục của Trần Khiêm, tức đến tím mặt.
Bà ta không ngờ Trần Khiêm lại mạnh như vậy!
“Hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, hiện tại sức mạnh của cậu tăng vọt, nhưng cái chết của cậu không còn xa nữa đâu, bây giờ tôi rơi vào tay cậu, cậu muốn giết thì cứ việc!"
Cổ Nguyệt Hà đầy khí phách nói.
Đúng vậy, bà ta ném ra một quả bom khói trước, nói với Trần Khiêm rằng cái chết của anh không còn xa nữa.
Đương nhiên, bà ta cũng có sức mạnh để tiếp tục đấu với Trần Khiêm.
Ẩm!
Nhưng điều bà ta không ngờ đó là, Trần Khiêm chỉ tay ra đòn, luồng khí mạnh mẽ lập tức đánh vỡ tim bà ta.
Cổ Nguyệt Hà phun ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.
Máu tươi dính khắp mặt bà ta, bà ta trợn lớn mắt, kinh hãi, không thể tin được!
Chẳng phải tiếp theo Trần Khiêm nên hỏi mình tại sao cái chết của cậu ta đang đến gần sao? Sau đó mình sẽ cầm chân cậu ta, đợi Cửu La Vương đến, lúc đó lại bắt Trần Khiêm sau.
Nhưng không ngờ, cậu ta nói ra tay là ra tay ngay!
Cổ Nguyệt Hà cảm nhận được hơi thở của mình đang yếu dần. Bỗng chốc, bà ta cảm thấy cái chết của mình thật oan uổng, biết trước thế này thì đã không vòng vo làm gì!
Một lúc sau, Cổ Nguyệt Hà chết!
“Hả?”
Bỗng chốc, người nhà họ Gổ run rẩy.
Phịch phịch!
Bọn họ lần lượt quỳ xuống.
“Cậu Trần tha mạng, bất kể là việc gì chúng tôi đều nghe theo lời của bà già kia, hơn nữa cậu Trần, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói!”
Những người này lần lượt quỳ xuống xin tha, đồng thời còn nhanh trí.
Nói thẳng ra mình có việc muốn nói, như vậy thì có thể tạm thời tránh được cái chết.
Đàn ông là phải vậy, biết co biết duỗi.
Sống sót trước, sau đó chờ cơ hội trả thù Trần Khiêm.
Nhưng...
“Tôi không nghe! Cho nên các người ai cũng phải chết!"
Trần Khiêm chỉ hờ hững trả lời một câu.