Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1947: Xin cậu tha mạng



Trần Khiêm không hề trả lời.
Anh chỉ học theo hành động khi nãy của Âm Dương, cũng dùng tay bấm một đạo kiếm quyết như vậy.
Ngón tay chỉ thẳng về một hướng!
Âm!
Tường vây xung quanh bỗng chốc rạn vỡ, ầm ầm nổ tung.
Giống như trời đất sụp đổ. Kiếm quang màu tím đen to lớn bắn ra xa. 'Thẩm Thiên Canh và quản lí Vương đứng gần đó.
Khóe miệng bị sức gió xé rách, từ vết thương chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Càng kì quái là, kiếm quang đủ sức hủy diệt cả một tòa nhà này khi đụng đến phần móng của khách sạn.
Dưới sự điều khiển của Trần Khiêm, nó đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa, nó lại hóa thành một đạo kiếm quang nhỏ hơn xẹt qua trước mặt Âm Dương.
Để lại một vệt máu trên khuôn mặt của ông ta.
Gì cơ?
Âm Dương hổn hển thở dốc, trợn to hai mắt, khó tin nhìn Trần Khiêm.
Cậu cũng đã trở thành người tu chân?
Ông ta hoảng sợ hô to.
Tu vi mà Trần Khiêm vừa biểu diễn chính là cảnh giới cao nhất của pháp thuật này, chính là thu phóng tự nhiên.
Cũng là cảnh giới ông ta không thể đạt đến được.
Nhưng lúc này Trần Khiêm đã luyện nó vô cùng quen tay.
Cậu trở thành người tu chân từ khi nào? Lúc nào luyện được Trảm Hồn?
Âm Dương hoảng hốt đặt câu hỏi liên tục.
Cụ thể thì là mấy hôm trước, còn Trảm Hồn chính là học của ông đấy. Ông ấy à, cứ tưởng bản thân rất giỏi, thật thì động tác chậm chạp, pháp quyết mới nói trong miệng chứ chưa đến được mức đọc trong tâm thức, tôi đều nghe thấy được hết!
Trân Khiêm cười nhạt nói.
Cậu...!
Âm Dương hoảng sợ lùi về sau hai bước.
Kẻ trước mắt này khiến ông ta vô cùng hoảng sợ.
Phịch!
Hành động kế tiếp của Âm Dương chính là trực tiếp.
quỳ gối:
Cậu Trần, tôi sai rồi, không! Tiền bối, xin hãy tha mạng cho tôi!
Âm Dương quỳ xuống dập đầu.
Ông ta sợ chết, trước đây thì không sợ đến vậy, thế nhưng hiện tại, ông ta rất sợ. Ông ta vất vả lắm mới có được hết thảy, trở thành một người tu chân đứng trên đỉnh thế giới, hơn nữa còn có thể trường sinh, tất cả quá quý giá, giống như một giấc mơ vậy!
Thậm chí ông ta nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh dậy.
Ông ta không thể mất đi tất cả những thứ này.
Đầu tiên là Trần Khiêm tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, sau đó là bộc lộ năng lực.
Ông ta đã hiểu được, người thanh niên trước mắt hơn ông ta rất nhiều.
Giống như ông ta vừa nãy nói vậy, chênh lệch giữa hai người tựa như sông sâu biển rộng, không thể vượt qua
Điều đau đớn là, vừa rồi ông ta mới là kẻ bề trên, còn hiện tại, người có quyền quyết định lại là Trần Khiêm.
Phịch!
Quản lí Vương cũng ngơ ngẩn khó hiểu, nhưng ông ta cũng nhanh nhẹn quỳ xuống.
Cậu Trần, xin cậu tha mạng!
Còn cậu Đoạn, sau khi trải qua một hồi giằng xé nội †âm, mà trông thấy ngay cả sư phụ mình cũng quỳ xuống để bảo vệ tính mạng rồi.
Anh ta cũng không còn cách nào tiếp tục cứng đầu được nữa.
Lập tức cũng học theo hai người trước quỳ gối.
'Trân Khiêm ngồi xuống ghế, vươn tay hút lấy chén trà tràn đây hương thơm chưa bị người nào uống đến tay mình.
Trần Khiêm nhẹ nhấp vài ngụm:
Âm Dương, lâu rồi chúng ta không gặp. Thật ra cũng không biết bắt đầu từ khi nào tôi lại thích kẻ khác nói chuyện với mình bằng tư thế này. Nếu ba người làm vậy từ sớm có phải sẽ làm cho tôi vui rồi không!