Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1960: Di Hoa Tiếp Mộc



Đừng... Đừng mài!
Lý Kiều Kiều nước mắt nước mũi giàn giụa.
Lăn lộn trên đất.
Đại Bưu lúc này cũng không để ý đến Trần Khiêm nữa, anh ta lập tức buông tay, xoay người lao đến trước
mặt Lý Kiều Kiều.
Sắc mặt Lý Kiều Kiều tái nhợt, cô ta ôm ngực, không nén nổi cơn đau.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đau quá, tôi đau chết mất thôi!
Trần Khiêm chỉ cười cười rồi lắc đầu, sau đó anh dẫn Thẩm Phiêu Phiêu và Tiêu Ngôn rời khỏi đó.
Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại vô duyên vô cớ đau đớn như vậy được?
Cố Phán tò mò hỏi.
Ai biết được? Nhưng cũng trùng hợp lắm nhé, lúc nãy khi Đại Bưu dùng lực thì chỗ Kiều Kiều đột nhiên bị đau như vậy!
Mẹ chứ, trúng tà à? Ơ này, bọn họ đâu?
Đại Bưu toát mồ hôi lạnh, đồng thời nổi giận đùng đùng đứng lên nhìn quanh.
Tôi biết rồi, chắc chắn bọn họ sợ bị chúng ta bắt chẹt nên trốn đi rồi!
Cố Phán nói.
Mụ nội nó chứ! Bọn này ngứa đòn rồi, tôi lập tức tìm người đến đập nát xe bọn đấy, cho chúng biết ông đây là
Nói rồi Đại Bưu bắt đầu rút điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
Ôi!
Bỗng nhiên lúc này cánh tay của Đại Bưu đột nhiênncứng đờ, di động rớt bộp xuống đất.
Cánh tay của anh ta vẫn giữ nguyên tư thế giơ lên
vừa rồi, hoàn toàn không thể động đậy.
Đồng thời truyền đến từng đợt đau xé da xé thịt. Chớp mắt, Đại Bưu đau đến ngã lăn ra đất.
Đau quá, cánh tay của tôi đau quá!
Bãi đỗ xe ngầm bỗng chốc náo loạn ầm ï.
Còn về phía Trần Khiêm thì sao.
Ba người đã đi vào phía trong sơn trang.
Sư phụ, Lý Kiều Kiều không bị sao chứ? Có phải sư phụ đã làm gì không?
Thẩm Phiêu Phiêu hỏi.
Ừ, nó gọi là Di Hoa Tiếp Mộc!
Trần Khiêm giải thích.
Nghĩa là gì vậy sư phụ?
Tức là toàn bộ sức lực mà người đàn ông to lớn kia gây cho tôi đều chuyển hết lên người Lý Kiều Kiều!
Phụt!
Nhớ lại chuyện vừa rồi, Thẩm Phiêu Phiêu không nín được bật cười.
Trừng phạt nhỏ mà đau thì lâu đấy! Ai bảo bọn họ nói không lựa lời cơI
Trần Khiêm cười lắc đầu.
Anh đưa mắt nhìn quảng trường tấp nập người qua lại.
Ế? Anh không phải là Trần Khiêm đó ư? Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên. Tuyết Tuyết cậu nhìn kìa, là chàng trai đó đó!
Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy cô gái đang đứng, thật là trùng hợp quá.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Vạn Tuyết nhìn thoáng qua Trần Khiêm, không biết vì sao cái cảm giác tim đập loạn nhịp này lại xuất hiện nữa.
Không thể nào đâu.
Nếu như lần đầu tiên còn nói là trùng hợp, vậy lúc. này đây lại nói lên điều gì?
Vì sao mình nhìn thấy anh chàng bình thường đến không thể bình thường hơn này, trái tim lại rộn ràng như vậy?
Vạn Tuyết không hiểu nổi.
Nhưng ít nhiều cô vẫn có chút ngại ngùng.
Cô ta đang phân vân có nên qua chào hỏi anh một tiếng hay không.
Bỗng nhiên. Một tiếng hét lớn vang lên đâu đó.
Mọi người giật mình, sau đó đồng loạt quay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, Trân Khiêm cũng vậy.
Phía trước cách đó không xa, nơi tập trung đông người nhất, ở giữa từ từ tách ra một con đường.
Chàng trai trẻ hôm nay anh nhìn thấy ở trường học lúc này cũng xuất hiện ở sơn trang Hộ Long.
Quả nhiên, người tu chân đều vận dụng đủ loại thân phận để tụ lại ở sơn trang Hộ Long này.