Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1962: Bò có yêu khí



Nhưng cho dù thế nào đi nữa, người mà mình đã đợi mười mấy năm cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Vạn Tuyết vô cùng quý trọng cơ hội này.
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào bên trong sơn trang.
Vốn dĩ Lý Thiếu Tông đến cũng là vì muốn dạo chơi, tiện đường đến xem tình hình ở đây.
Thấy Vạn Tuyết vô cùng xinh đẹp, nên đương nhiên cũng bằng lòng đi cùng với Vạn Tuyết.
Lúc này, sân bãi lớn gần đó có tiếng người ầm ï.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Thiếu Tông hỏi người hầu đi theo ở phía sau.
“Thưa cậu chủ, đó là trường đấu. Mấy ngày trước, có người bắt được mấy con bò tót dị chủng ở vung Khương Bắc Phi, sau đó đưa đến đây để đấu xem như là một hạng mục đặc sắc ở sơn trang Hộ Long này!”
Người hầu nói.
“Hừ, chán ngắt, mấy trận đấu của mấy con thú có gì hay chứ, thật sự không biết những người bận rộn này rốt cuộc nhàm chán tới cỡ nào!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ.
Mà câu nói này lại khiến Vạn Tuyết hơi khó chịu.
Vốn dĩ câu này cũng không nhắm vào cô ta, so ra thì địa vị của Vạn Tuyết còn cao hơn cả cậu Lý này, nhưng Vạn Tuyết hơi không thích thái độ kiêu ngạo của Lý Thiếu Tông.
Có lẽ hơi bực mình, Vạn Tuyết nói:
“Cũng chưa chắc, ba tôi từng nói, giống bò kỳ lạ này. đã từng trải qua một số tạo hóa nào đó của đất trời, con nào con nấy đều rất mạnh, xem một chút cũng hay!”
“Ồ? Không ngờ em Tuyết Tuyết còn có hứng thú với những chuyện này? Vậy được thôi, tôi cùng Tuyết Tuyết đi xem một trận!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ một tiếng.
Hai người đi thẳng về phía đấu trường.
“Tuyết Tuyết!”
Nhóm của Tú Tú đã chơi ở đấu trường bên này từ sớm, sau khi nhìn thấy Vạn Tuyết thì vội chào hỏi.
“Wow, chào cậu Lý, trước đây chỉ nghe người ta nhắc đến anh, bây giờ là lần đầu tiên gặp người thật đấy!”
Tú Tú nói. “ừ”
Nhưng Lý Thiếu Tông cũng không nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu xem như câu trả lời.
Tất nhiên Lý Thiếu Tông có sự lạnh lùng của mình.
Điều này khiến Tú Tú có hơi không vui vì mất mặt, không ngờ anh ta lại lạnh lùng như vậy. Đương nhiên, cùng với sự xuất hiện của Lý Thiếu
'Tông, bầu không khí của cả đấu trường bỗng chốc trở nên khác biệt, rất nhiều người tự động nhường đường.
Tiếng ồn ban đầu cũng đã lắng xuống.
Lý Thiếu Tông và Vạn Tuyết ngồi xuống, nhìn về phía sân bãi trong đấu trường.
Sau đó nhìn thấy có một con bò đen trên trán có một vệt dài màu vàng kim đang đấu ở trong sân bãi.
Lý Thiếu Tông chỉ liếc nhìn rồi khinh thường nhắm mắt lại.
Ôi, những người tu chân còn lại cảm thấy nhập thế là một chuyện đẹp đẽ biết bao.
Nhưng thật ra, người đã thực sự nhập thế rồi thì sẽ có đau khổ của riêng mình.
Ví như hiện tại, mỗi ngày mình đều phải đối mặt với quá nhiều loài giun dế, điều này chính là đau khổ đối với Lý Thiếu Tông.
Vạn Tuyết liếc mắt nhìn Lý Thiếu Tông ngạo mạn, không biết tại sao, trong lòng cô ta luôn cảm thấy kỳ lạ.
'Thậm chí cô ta còn bắt đầu nghỉ ngờ, liệu có phải thầy bói đó lừa mình không nhỉ?
Mình thật sự sẽ yêu người này, xem anh ta là người mình yêu sao?
Vạn Tuyết bắt đầu nghi ngờ một cách nghiêm trọng.
Nhưng lúc này cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía trong sân bãi.
Cùng lúc đó, Trần Khiêm đi tới.
“Trường đấu, xem ra những con bò này đã trải qua đột biến, là bò có yêu khít”
Trần Khiêm với Thẩm Phiêu Phiêu cũng đến bên này.
Thấy Thẩm Phiêu Phiêu tò mò nhìn những con bò có hình thù quái dị này.
Trần Khiêm thản nhiên giải thích.
Đương nhiên tất cả bọn họ đều đứng ở xung quanh để xem.
“Bò có yêu khí? Chẳng trách, trông bọn nó con nào con nấy đều hung tợn gian ác, hơn nữa sức tấn công còn mạnh như vậy! Giống bò này mà đấu với nhau mới là thật sự đáng xem”