Chuyện mà trong lòng Trần Khiêm vẫn luôn nghĩ tới, đó là chuyện về con bò yêu hôm nay gặp.
Nên anh kể với Lâm Cửu về chuyện đã xảy ra ở sơn trang Hộ Long.
Bởi vì trước đây, Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc với một số yêu thú.
Đặc biệt là yêu thú biết một số yêu pháp.
Vốn hiểu biết của Trần Khiêm ở phương diện này chỉ giới hạn ở kiến thức về hồn thú nhập thể.
Bởi vì trời đã gần tối nên Trần Khiêm phải tranh thủ đến tham gia tiệc sinh nhật của Vạn Tuyết.
Nên anh dứt khoát bảo Lâm Cửu đi với mình, trên đường vừa đi vừa nói.
Thì ra trên thế giới này, ngoài một số ít người tu chân thì tự nhiên cũng tồn tại một số yêu thú kì lạ.
Chỉ là đa số bọn chúng tồn tại dưới lòng đất hoặc. trong hang động.
Người bình thướng rất khó gặp được.
Thậm chí có thể nói, cho dù gặp được thì cũng sẽ mất mạng.
Cho nên có rất ít tin tức về yêu thú được tiết lộ.
Mà yêu thú cũng phân chia cảnh giới giống như: người tu chân.
Yêu thú có thể ngưng luyện chân khí, cũng được gọi là tu sĩ.
Nhưng bởi vì yêu thú rất rất khó để đạt được cảnh giới này, cho nên đương nhiên, khi bọn chúng tu luyện được thì thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều so với loài người ở cùng cảnh giới.
Người tu chân trở thành tu sĩ nhất phẩm mà gặp được yêu thú tu sĩ nhất phẩm.
Gần như là bị yêu thú nghiền ép.
Nghe xong lời giải thích của Lâm Cửu.
Trần Khiêm gần như đã rõ.
Chẳng trách, lúc Lý Thiếu Tông với ông lão được gọi là chú Mạc kia quan sát khí tức của bò yêu thì đã coi thường nó.
Nhưng chỉ trong một hiệp đã bị sừng của con bò yêu kia đánh đến nỗi không tìm được phương hướng.
Rõ ràng đây chính là nguyên nhân.
Sau đó, Trần Khiêm với Lâm Cửu nói đến chuyện của nhà họ Vạn.
Cùng lúc này.
Phía nhà họ Vạn.
Hoàng hôn buông xuống, trong biệt uyển cũng giăng đèn kết hoa.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhà họ Vạn - Vạn Tuyết.
“Tuyết Tuyết, hôm nay em thật xinh đẹp!” “Tuyết Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
Có rất nhiều cậu ấm ở Ký Châu mang quà đến chúc. mừng.
Tất nhiên cũng có không ít cậu ấm có mục đích khác.
Đó chính là thể hiện vẻ đẹp trai và hào phóng của mình trước Vạn Tuyết.
Suy cho cùng, nếu có thể trở thành con rể nhà họ Vạn thì sau này sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng rõ ràng Vạn Tuyết chỉ khách sáo đáp lại, cho dù những cậu ấm này có đẹp trai hơn nữa thì cũng không lọt vào mắt cô ta được.
Huống chỉ là bước vào trái tim cô ta chứ.
“Tuyết Tuyết, hôm nay cậu có tâm sự gì à?”
Tú Tú ở bên cạnh nhìn Vạn Tuyết lơ đãng chào hỏi người khác, lúc này mới hỏi.
“Đâu... đâu có đâu!”
Mặt Vạn Tuyết ửng đỏ, nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng.
“Hừ, còn nói không có, để tớ đoán xem, tớ nghĩ, có phải cậu đang thất vọng không? Tại sao hôm nay Lý Thiếu Tông lại bỏ cậu mà chạy? Hơn nữa, anh ta biết hôm nay là sinh nhật cậu, vậy anh ta có đến không? Ít nhất cũng phải đến để cho cậu một lời giải thích chứ, có đúng không?”
Tú Tú nói. “Cậu... cậu nói nhảm gì thế!”
Vạn Tuyết quýnh lên như con thỏ trắng bị giãm phải đuôi.
“Ha ha ha, bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì, tớ còn biết nhiêu hơn đấy!”
“Cậu còn biết gì nữa?” Vạn Tuyết không vui hỏi.
“Tớ còn biết, nếu tối nay Lý Thiếu Tông chịu đến, hơn nữa còn cho cậu một lời giải thích thì chắc chắn cậu sẽ tha lỗi cho anh ta. Dù khi đó anh ta bỏ rơi cậu nhưng tớ biết tính cậu, khi cậu cho rằng một ai đó là người mà cậu yêu thì cho dù họ có đối xử với cậu thế nào cậu cũng sẽ luôn yêu họ”
“Nhưng mà có điều này tớ phải nhắc nhở cậu đấy Tuyết Tuyết, tớ không thích nhân phẩm của Lý Thiếu 'Tông lắm đâu. Anh ta quá kiêu ngạo, hơn nữa tớ cảm thấy, cho dù sau này cậu ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ thèm muốn một số tài nguyên vốn có của nhà họ Vạn, có thể cậu không thích nghe câu này, nhưng là một người bạn, tớ vẫn phải nói với cậu!”
Tú Tú nói.