Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1978: Biến mất không dấu vết



Khuôn mặt của Tiếu Thương Sinh dữ tợn.
Không thể nào!
Mình tung hoành cả đời, sao có thể không đấu lại một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chứ, không thể nào!
Lúc này, bàn tay ông ta đưa ra, năm móng tay màu đen bất chợt kéo dài ra.
“Chết đi!" Tiếu Thương Sinh hét lên. “Nhàm chán!”
Đối diện với đòn tấn công tàn nhẫn này, Trần Khiêm chỉ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Sau đó, anh chỉ nhẹ tay. Một luồng sáng đánh lại ông ta. Oành!
Hai luồng sáng một vàng một đen va chạm vào. nhau lập tức nổ tung.
Một giây sau, Tiếu Thương Sinh như một con diều bị đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Áo ở trước ngực ông ta nổ tung.
Máu tươi phun ra không ngừng.
Ông ta cố nén cơn đau toàn thân lại, khó mà tin được nhìn người thanh niên trước mặt.
“Chuyện này... Sao có thể chứ!!!”
Ông ta gần như đã hét lên câu này.
Người thanh niên này chỉ hời hợt ra một đòn mà khí thế cứ như phá hủy cả trời đất khiến Tiếu Thương Sinh chấn động khó tin.
“Vừa rồi lại là công pháp gì nữa?”
Trần Khiêm nhìn ông ta, nhàn nhạt cười.
“Ông biết không, tôi đã từng thề rằng nếu có người muốn giết tôi hoặc là đe dọa tôi, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ không tha mạng cho người đó, thường thì họ sế chết rất thảm!”
Trần Khiêm nói tiếp.
“Cái gì? Đại thần tha mạng, đại thần tha mạng!”
Vừa nghe thấy lời này, Tiếu Thương Sinh không ngừng dập đầu lạy.
Trên gương mặt già nua đầy nước mắt.
Đến được cảnh giới như ông ta đã là rất hiếm rồi.
Là người nổi bật trên thế giới này.
Hơn nữa còn có được tuổi thọ mà người khác không có.
Cho nên, khi ông ta cảm thấy sự sống bị đe dọa.
Suy nghĩ của những người này gần như đều giống nhau.
Đó chính là không dễ dàng gì, trải qua cả biết bao. gian khổ mới đạt được thành tựu này.
Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể cứ chết đi như vậy được!
Tiếu Thương Sinh hối hận, hối hận đến xanh ruột rồi, sao mình lại chọc đến người này làm gì?
“Ha ha... Mặc dù tôi không phải thánh mẫu, những cũng chẳng phải là người tàn nhẫn. Được rồi, tôi có thể cho ông một cơ hội để sống, tôi cho ông một phút, tốt nhất là ông nên dùng những lời nói ngắn gọn súc tích nhất để thuyết phục tôi, cho tôi lý do để không giết ông.”
Trần Khiêm nhìn ông ta, cười.
“Đây đây đây...”
Tiếu Thương Sinh đảo mắt, lúc này vì nóng ruột mà trong đầu trống rỗng.
“Hết giờ rồi!"
Trần Khiêm nhắc nhở.
“Tôi... Tôi... Tôi chạy!!!"
Tiếu Thương Sinh ngẩng đầu lên, phất tay áo, một lớp bụi cuộn thẳng về phía Trần Khiêm.
Chỉ là, khi lớp bụi này chỉ còn cách Trần Khiêm một mét thì đã tự động biến mất.
Nhân cơ hội này, Tiếu Thương Sinh chạy trốn.
Biến mất không dấu vết.
“Tiếc quá, hình như ông bỏ lỡ cơ hội để sống rồi, trong vòng mấy trăm mét xung quanh đây, ông không chạy thoát được linh thức của tôi đâu!”
Trần Khiêm bất lực lắc đầu.
Trần Khiêm nhẹ nhàng niệm chú đã chính xác khóa chặt vị trí của Tiếu Thương Sinh.
Anh nắm một đạo kiếm quyết lên, đang chuẩn bị giết Tiếu Thương Sinh.
Thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở phía xa trong rừng.
“Cứu! Cứu với!”
Hóa ra là một người thanh niên cống một cô gái bị thường, vừa chạy vừa kêu cứu.