Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1980: Trần đại sư



Trần Khiêm bản chiếc lá liễu ra, vốn dĩ chiếc là liễu đang bay trong không trung, mấy người kia cũng đang lớn tiếng cười nhạo.
Nhưng chỉ một giây sau, mắt bọn họ trợn lớn, bởi vì trong không trung, chiếc lá liễu bỗng nhiên xuất hiện một vầng sáng màu vàng.
Hơn nữa, càng ngày càng lớn.
Đột nhiên, một tiếng oành vang lên.
Cuối cùng, chiếc lá liễu này biến thành một lưỡi đao. khổng lồ.
Sát khí u ám đáng sợ ở phía trên lập tức bao trùm lấy tất cả mọi người.
“Cái gì!"
Bảy người đó trợn mắt hét lớn. Muốn chạy thì cũng đã muộn rồi. Soạt soạt soạt!
'Thoáng chốc, cổ của bảy người này bị tia sáng màu vàng nhạt cứa qua.
Bọn họ trợn lớn mắt, đầu của họ rơi từ trên vai xuống.
“A
Tần Dũng sợ hãi hét lên.
Lúc này, anh ta nuốt nước bọt xuống.
Bảy người này đều là cao thủ trong cao thủ, đầu bọn họ cứ vậy mà rớt xuống, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết Tân Dũng cũng không tin.
Đây quả thực là bản lĩnh của bậc đại sư mà.
“Cảm ơn đại sư đã cứu mạng!”
Tần Dũng vừa sợ hãi nhưng cũng khom người vô cùng cảm kích Trần Khiêm.
“Anh xoay người đi, nhắm mắt lại, tôi chữa trị vết thương cho em gái anh!”
Trần Khiêm không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói với anh ta như vậy.
Nực cười, bảy võ sĩ nội kình này chẳng là cái thá gì đối với Trần Khiêm cả.
Mặc dù Tần Dũng không biết vị đại sư này chữa trị thế nào, nhưng rõ ràng bản lĩnh của anh ấy không phải là điều mình có thể hiểu được.
Cho nên xoay người đi.
Trần Khiêm mở thiên nhãn, chữa lành vết thương cho Tân Mi.
Đây xem như là một khúc nhạc đệm đi, sau khi chữa trị xong cho em gái của người này, Trần Khiêm cũng không định nán lại thêm.
Đang chuẩn bị rời đi.
“Xin đại sư dừng bước, xin hỏi tên họ của đại sư để sau này, nhà họ Tần chúng tôi sẽ báo đáp thỏa đáng!”
'Tân Dũng chạy nhanh đến trước mặt Trần Khiêm, lại khom người xuống lần nữa, nói.
'Thần kỳ! Thần kỳ quá!
Người trước mặt này quả thực là thần tiên trong truyền thuyết mà.
Cho dù là tên ngốc thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để kết giao với vị thần này, huống hồ gì là Tân Dũng chứ.
“Tên thì thôi khỏi đi, tôi cũng không cần hai người báo đáp gì đâu.”
Trần Khiêm lắc đầu nói: “Nhưng mà, tôi thấy các người đều là võ sĩ nội kình, nhà họ Tân mà anh nói hẳn cũng là một gia tộc ẩn dật nhỉ? Phải rồi, các người cũng tham gia buổi lễ dưới lòng đất à?”
Trần Khiêm chỉ nghĩ đến khả năng này. 'Tân Dũng nghe vậy thì gật mạnh đầu: “Thưa đại sư đúng vậy, quả thực nhà họ Tần chúng tôi là gia tộc ẩn dật. Những năm đầu là thế lực ngầm quản lý Ký Châu,chỉ là về sau suy tàn, bị đuổi ra khỏi Ký Châu. Ngày. trước, nhà họ Tân chúng tôi chuyên phụ trách tổ chức những buổi lễ dưới lòng đất như vậy, không ngờ, chưa đến hai mươi năm mà bây giờ, nhà họ Tân chúng tôi muốn tham gia buổi lễ lại phải có vé mới được vào!”
Vừa nói, Tân Dũng nhìn Trần Khiêm, hỏi: “Đại sư, đại sư cũng đến tham gia buổi lễ à? Xin hỏi đại sư là khách của nhà nào, hay là?”
“Tôi chẳng phải khách của nhà nào cả, nói ra không sợ anh chê cười, quả thực tôi đến để tham gia buổi lễ, nhưng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa có một tấm vé nào!”
Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
“Hả? Với sức mạnh thần thông của đại sư, sao có thể...”
'Tân Dũng khó mà tin được. Phàm là gia tộc có thể biết được chuyện này thì không một gia tộc nào không thèm muốn cao thủ cả, đặc biệt là một cao thủ cấp đại thần như ân nhân đây.
Thậm chí còn vắt óc mà suy nghĩ làm thế nào để trở thành gia tộc phụ thuộc của một cao thủ như vậy.
Vì sao ư?
Thứ nhất, có thể có được một số bảo vật, tham gia kiểm soát rất nhiều sản nghiệp, tăng sức mạnh cho mình.
Thứ hai, được bảo vệ ở rất nhiều mặt.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là trở thành một gia tộc hoàn thiện, truyền từ đời này sang đời khác, không bị lung lay.
Vốn tưởng rằng cao thủ giống như bậc đại sư đây thì đã có vô số gia tộc phụ thuộc dưới trướng rồi, nhưng không ngờ đại sư lại không hề có!
“Vậy thưa đại sư, tôi có một yêu cầu quá phận!”