Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1988: Ngu ngốc



“Người này là ai?”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Lý Thiếu Tông cũng mở mắt ra, quan sát lão già này †ừ trên xuống dưới.
“Tiếu Thương Sinh, lại là ông, ông vẫn chưa chết!”
'Vạn Diệu Tông che khóe miệng bị đánh sưng lại, kinh hãi nói.
“Tử thần Tiếu Thương Sinh?”
Lý Phi Long, chủ nhân của nhà họ Lý cũng bàng hoàng đứng lên.
Rõ ràng, hầu như các gia tộc có chút bối cảnh đều rất rõ tiếng xấu của người này.
Lúc này, Lý Phi Long vô cùng lo lắng nhìn về phía con trai.
“Thiếu Tông, có nguy hiểm, mau quay lại đây!” Lý Phi Long hét lên với con trai. Vạn Tuyết cũng hơi căng thẳng nhìn Lý Thiếu Tông.
Rõ ràng cũng đang lo lắng cho sự an toàn của Lý Thiếu Tông.
“Ba, không cần lo cho con đâu, đây là người xấu mà mọi người đều sợ, vậy thì hôm nay, Lý Thiếu Tông con sẽ đặc biệt trừng trị kẻ xấu!”
Đối diện với kẻ địch mạnh như vậy nhưng khóe miệng Lý Thiếu Tông lại nhếch lên một nụ cười.
“Ha ha, nhóc con, cậu khá lắm, từ đầu tôi đã cảm thấy cậu không tệ ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp trong ba trăm năm mà tôi sống đấy!”
Ha ha ha, bởi vì cậu là tên nhóc.
Tiếu Thương Sinh nhìn Lý Thiếu Tông rồi cười lớn. Mấy ngày trước ông ta bị Trần Khiêm đánh trọng thương, cho dù là lòng tự trọng hay sức mạnh đều bị tổn thương.
Hôm nay, thông qua đại hội này, Tiếu Thương Sinh nhất định phải mở mày mở mặt.
Ban đầu ông ta cảm thấy Trần Khiêm là người của mấy gia tộc lớn này, cho nên ông ta vẫn đứng từ xa quan sát.
Nhưng đến giờ cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cuối cùng ông ta mới yên tâm xuống đây.
“Lão già chết giãm, hôm nay Lý Thiếu Tông tôi sẽ lột da của ông!”
Khóe miệng Lý Thiếu Tông co rúm lại, ngay lập tức. nắm chặt hai tay.
Hơn nữa, lúc anh ta bộc phát sức mạnh mái tóc dài của anh ta bắt đầu bay theo gió.
Quả thực là đẹp trai chết người mà!
“Thiếu Tông, cẩn thận Vạn Tuyết ở một bên lo lắng hét lên. Nói thế nào nhỉ, mặc dù Vạn Tuyết không thích chàng trai trước mắt, thậm chí còn cảm thấy rất ghét một số tính cách của anh ta.
Nhưng, ai bảo anh ta là người mình vừa ý chứ.
Hơn nữa, mối nhân duyên này giống như là ông trời đã sắp đặt vậy.
Lý Thiếu Tông gật đầu.
Sau đó, anh ta bỗng nhiên lấy đà, cả người như một cái lò xo, bật thẳng về phía Tiếu Thương Sinh.
“Lôi Động Quyền!” Anh ta hét lên một tiếng.
Xung quanh nắm tay bỗng chốc như được bao bọc bởi sấm sét.
“Ha ha ha, ngu ngốc!”
Sau đó thấy Tiếu Thương Sinh cười.
Ông ta duỗi tay ra, một tia sáng màu đen đánh thẳng về phía Lý Thiếu Tông.
Oành một tiếng. Hai tia sáng va chạm với nhau. Sắc mặt Lý Thiếu Tông thay đổi.
Cả miệng của anh ta như bị sức mạnh to lớn này làm biến dạng.
Lần này, rõ ràng Lý Thiếu Tông đã thi triển sức mạnh tu sĩ nhị phẩm của mình, nhưng lại không chịu nổi một đòn của lão già này.
Phụt!
Lý Thiếu Tông muốn tránh nhưng không kịp, máu tươi phun ra, bay thẳng ra ngoài.
Đập mạnh lên bục.
Khiến nó lõm xuống thành cái hố lớn. “Trời ơi!"
Mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Mí mắt Vạn Diệu Tông giật mạnh.
Tim Lý Phi Long như nhảy khỏi lồng ngực.
Vạn Tuyết vốn tưởng rằng Lý Thiếu Tông sẽ nắm chắc phần thắng giống như đối phó với con bò yêu lần trước, nhưng nào ngờ anh ta vẫn nhận kết cục giống lần Trước.
Bị đánh bại chỉ với một đòn. Lúc này, Vạn Tuyết kinh ngạc che miệng lại.
“Ha ha ha ha, thằng ngốc, ai cho cậu can đảm mà dám đấu với ậy!”
Tiếu Thương Sinh lắc đầu.