Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2001: Núi Huyền Dương có vấn đề



Đạo sĩ đó đè Vạn Tuyết xuống đất.
Bắt đầu xé quần áo trên người Vạn Tuyết.
Vạn Tuyết ra sức phản kháng.
Cô ta cố gắng đẩy ngực thanh niên này ra.
“Ha ha ha, em cứ đẩy tiếp đi, cứ đẩy tôi tiếp đi!” Đạo sĩ thanh niên đó nói với vẻ mặt hung tợn. Đúng lúc này, bỗng vang lên một tiếng nổ.
Đột nhiên Vạn Tuyết đánh vào cổ người thanh niên này.
Tiếp sau đó, một chân khí mạnh mẽ phóng ra từ lòng bàn tay của Vạn Tuyết.
Làm hắn bay thẳng ra ngoài.
Cơ thể hắn bị đứt luôn thành hai khúc, máu thịt be bét.
“Á
Vạn Tuyết ngơ ngác nhìn uy lực một chưởng của mình, sắp bị dọa đến chết kiếp rồi.
“Mẹ kiếp!”
Mà lúc này, tên thanh niên còn lại cũng vừa chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn choáng váng. “Gô mạnh đến thế sao?”
Hắn kinh ngạc.
“Anh... anh đừng qua đây!”
Vạn Tuyết sợ hãi liên tục lùi về sau.
Đồng thời còn đánh một chưởng về phía đạo sĩ đó. Đạo sĩ đó sợ hết hồn, sắp tè ra quần.
Nhưng chưởng này không hề có tí uy lực.
Hình như tên đạo sĩ thanh niên đó nhận ra được điều gì đó.
Hắn cười rất đáng sợ: “Ha ha ha, sao thế, mất linh rồi hả?”
“Anh đừng tới đây!” Vạn Tuyết sợ hãi hét lên.
Nhưng đạo sĩ thanh niên này đâu quan tâm nhiều như vậy, hắn lại nhào về phía cô ta ngay.
Ẩm!
Nhưng vừa cử động, sau lưng hắn đã bị người khác đạp mạnh vào.
Cả người bay thẳng ra bên ngoài.
Hắn bò dậy nhìn xem thì thấy, không biết từ khi nào. sau lưng mình đã xuất hiện ba tên bịt mặt kín bưng.
“Chúng mày là ai? Sao dám xông vào núi Huyền Dương?”
Đạo sĩ thanh niên đó hét lên. “Tân đạo sĩ gian tặc, mày đúng là muốn chết mà!” Người che mặt kia đang định ra tay.
Chỉ thấy tên đạo sĩ thanh niên kia lấy một lá bùa ra, rồi hét lên.
Trong nháy mắt lá bùa đó đã bản ra một ngọn lửa.
Người bịt mặt kia hoàn toàn không tránh kịp, nên cánh tay bị thương.
Ẩm!
Lại có thêm một ngọn lửa bùng cháy lên, lần này, ánh lửa màu lục xông thẳng lên trời, đồng thời nổ tung trong nháy mắt.
“Không ổn rồi, chúng ta bị bại lộ rồi!” Kẻ bịt mặt cầm đầu lạnh lùng hét lên.
Sau đó, hắn rút phi đao ra, phóng thẳng vào cổ đạo sĩ thanh niên.
Trong lúc bọn họ đang định cứu Vạn Tuyết rời đi. Thì mấy tiếng xoạt xoạt xoạt nhanh chóng vang lên.
Liên tục có bóng người bay xuống đáp trên ngọn Cây.
Hơn mười người bao vây ba người bịt mặt này. Tất cả bọn họ đều mặc đồ đạo sĩ.
Nhưng người nào cũng tràn đầy sát khí.
Rõ ràng là người rất tàn nhẫn.
“Bắt chúng lại!”
Trong nhóm đạo sĩ này, có một đạo sĩ trung niên giơ tay lên nói.
Tất cả đạo sĩ lập tức bao vậy bốn người lại.
Đối mặt với nhiều người như vậy, tất nhiên ba tên bịt mặt cũng từ bỏ chuyện phản kháng.
“Vân Hạo Thiên, quả nhiên là ông, không ngờ ông lại ẩn núp trong núi Huyền Dương chúng tôi, thật không ngờ, một lão già như ông lại thất thủ đến mức bị bắt, ha ha ha, dẫn bọn họ đi!”
Đạo sĩ trung niên kéo khăn che mặt của tên bịt mặt cầm đầu xuống, sau khi cười mỉa mai, ông ta lập tức sai người áp giải bốn người bọn họ đi, bao gồm cả Vạn Tuyết.
Phía sau núi Huyên Dương có một hang động lớn.
Bốn người bị áp giải vào trong hang động đó.
Hơn nữa xung quanh nơi này có rất nhiều cao thủ canh giữ.
“Xem ra núi Huyền Dương có vấn đề rất lớn, thây Quỷ thật sự sẽ ở đây sao?”
Cách đó không xa, Trần Khiêm đã chứng kiến hết cảnh tượng đã xảy ra.
Anh biết đạo sĩ trong Huyền Dương Quán này không phải hạng người tốt lành gì.
Trước đó, Trần Khiêm đã truyền chân khí vào người Vạn Tuyết.
Tất nhiên, Trần Khiêm cũng không có ý định để Vạn Tuyết phải chịu tổn thương gì.
Trần Khiêm sẽ ra tay những lúc cần thiết.
Bây giờ chuyện anh phải làm là bắt sống một tên, để hỏi rõ tình hình nơi này rồi mới tính tiếp.
Rất nhanh, trời đã sẩm tối.
Một tên đạo sĩ đang đi trực xoay xoay cái cổ, rồi đi vào rừng định đi tiểu tiện.
Đột nhiên một lực hút mạnh mẽ, lặng lẽ hút cậu ta đi...