Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2004: Tìm đến sớm hay muộn



“Anh sắp đi đời rồi mà còn dám lếu láo như vậy!”
Thăng hầu tức giận hét lên một tiếng.
Nhưng một giây sau, cậu ta khựng lại, bởi vì cậu ta nhìn thấy một ngọn lửa ở trong mắt Trần Khiêm, mà ngọn lửa này như đang từ lòng bàn chân cậu ta bốc cháy lên, không sao chống cự lại được.
“A
Thằng hầu hét thảm một tiếng, bỗng chốc hóa thành hạt bụi.
“Tính mạng của con ong cái kiến nhỏ bé như vậy đấy!
Trần Khiêm chắp tay sau lưng, lắc đầu nhàn nhạt cười.
Sau đó bóng dáng biến thành một cơn gió, tan biến ngay tại chỗ.
Xông thẳng vào hang.
Trước hang có người canh chừng.
Nhưng giống như Trần Khiêm đã nói, những người này chỉ như con kiến mà thôi, chẳng mấy chốc đã bị anh quét sạch.
Trần Khiêm chẳng thèm quan tâm có phải là người nhà họ Trần kia hay không, chỉ cần có người muốn hại mình hoặc là có ý gây bất lợi cho mình.
Thì họ phải chết!
Soạt soạt soạt!
Ở chính giữa ngục giam.
'Tất cả mọi người đang sửng sốt nhìn những cao thủ trong ngục giam cứ như vậy bị giết sạch, đang cảm thấy vô cùng sốc.
Lúc này, cơn gió lốc hóa thành một bóng người, đứng trước mặt tất cả tù nhân trong ngục giam.
“Trần Khiêm!”
Đương nhiên Vạn Tuyết biết Trần Khiêm rồi, lúc này mới kích động hét lớn.
Có thể mọi người không biết, chuyện vừa xảy ra đã khiến cô ta vô cùng sợ hãi.
Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ bị hiếp rồi!
Bây giờ lại bị những người này bắt tới đây, có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện tại của Vạn Tuyết khi thấy Trần Khiêm lần nữa.
“Ổn rồi
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Với một cái chỉ tay, tất cả xiềng xích trong ngục giam đều được mở ra.
Trong ngục giam này có ba người đeo mặt nạ vừa nãy cứu Vạn Tuyết.
Và một nhóm đạo trưởng. Điều khiến Trần Khiêm không ngờ đó là, ở sâu bên trong lại có một nhóm cô gái rất bình thường đang im như thóc.
Xem ra, vụ án các cô gái mất tích đồn đoán vài ngày trước là do nhóm đạo sĩ giả danh này làm.
Bọn họ thật sự là người nhà họ Trân Sao? Sao lại hèn hạ bẩn thỉu như vậy? Trong mắt Trần Khiêm lóe lên một tia tức giận.
Chẳng mấy chốc, những người này từ bên trong bước ra ngoài như được đại xá.
Một đạo sĩ già đứng đầu kính cẩn khom người với Trần Khiêm, nói:
“Cảm ơn đại thần đã cứu, lão đạo xin bái tạ!” Đạo sĩ già xúc động rơi lệ.
“Đạo trưởng không cần khách sáo, vừa khéo tôi muốn hỏi ông tìm một người!”
“Hả? Đại thần muốn tìm ai?”
Đạo sĩ già hỏi.
“Thầy Quỷ đã từng ở núi Huyền Dương, nhưng trong ngục giam này lại không thấy dấu vết của thầy Quỷ?”
Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Quán chủ, lẽ nào đây là đại sư Trần Khiêm mà đại sư Quỷ đã nói?”
Một người đàn ông trung niên bên cạnh lão đạo sĩ cung kính hỏi ông ấy.
“Tôi chính là Trần Khiêm!” Trần Khiêm vui vẻ gật đầu.
“Quả nhiên, đại sư Quỷ từng nói đại sư Trần Khiêm là bậc kì tài có một không hai, hôm nay được thấy, quả thật là bản lĩnh thần tiên. Đại sư Trần Khiêm, quả thực đại sư Quỷ ẩn thân ở núi Huyền Dương để tránh sự truy lùng của nhà họ Trần các cậu, nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn không thể thoát được sự truy đuổi của nhà họ Trần. Đại sư đã bị Trần Khiêm Thiên đưa đi rồi, không bị nhốt chung với chúng tôi!”
Lão đạo sĩ vội nói. “Tại sao bọn họ lại truy bắt thầy Quỷ?”
Trần Khiêm hỏi.
“Điều này lão đạo cũng không biết, chỉ là trước đại nạn, đại sư từng gửi gắm hi vọng ở cậu, dù sao thì ông ấy có thể thoát được tai ương này hay không là phụ thuộc vào việc cậu tìm đến sớm hay muộn!”
Lão đạo sĩ vội nói. “Được, tôi hiểu rồi!" Trần Khiêm gật nhẹ đầu.