Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2007: Các người phải còn sống để nghe tôi nói mới được



Nói xong, chân Trần Khiêm đạp mạnh xuống.
Bịch!
Cả đầu Trần Liên Hổ nứt ra, giống như một quả dưa hấu lớn, bị đạp đến vỡ ra.
Đến cả tiếng hét thảm thiết mà Trần Liên Hổ cũng chưa kịp thốt ra.
Chết thành một đống thịt nhão. “Mau đi cầu cứu từ trưởng!”
Hơn trăm người còn lại nhìn thấy cảnh này thì sởn cả tóc gáy.
Lúc này mới điên cưồng chạy tứ tung.
“Muốn chạy?”
Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
Lúc này, người ta thấy Trần Khiêm nhắm mắt lại. Sau đó, trên trán xuất hiện một con ngươi màu vàng kim, khi nó xuất hiện, một tia sáng cực mạnh bắn thẳng ra.
Đồng thời nhanh chóng bao trùm lên cả trăm người này.
Ầm ầm ầm!
Tia sáng màu vàng bản xuyên qua cơ thể những người này.
Trong tích tắc, toàn bộ đều nổ tung rồi chết. “AI”
Phía sau Trần Khiêm, có người sợ hãi không ngừng hét lên.
Dù sao thì cảnh tượng trước mặt quả thực quá tàn nhẫn.
“Đạo trưởng, ông có chắc thầy Quỷ ở trong tay Trần Khiêm Thiên không?”
Trần Khiêm thu mắt vàng lại, nhàn nhạt hỏi. “Chắc... chắc, đại sư Trần!”
Mặc dù lão đạo sĩ cũng đã trải qua nhiều gió mưa, nhưng vẫn sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu trước mắt.
Đồng thời cũng càng sợ hãi một Trần Khiêm tàn nhãn thế này.
“Được, phiền ông đưa bạn tôi xuống núi an toàn, trước khi tôi xuống núi thì đừng vào núi!”
Trần Khiêm nói.
Vừa dứt lời thì họ thấy bóng dáng Trần Khiêm tan biến.
Lão đạo sĩ với nhóm Vân Hạo Thiên vẫn còn muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này, lời nói của Trần Khiêm như có ma lực, bọn họ lập tức vội vã đi xuống núi.
Trong một mật thất ở núi Huyền Dương. Lúc này, hai hàng người đang ngồi ở hai bên.
Ngôi ở đầu là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hình chữ điền.
Ở trung tâm của nhóm người này có một vạc dầu đang sôi ùng ục.
Bên cạnh vạc dầu là một ông lão đang bị giữ.
“Đại sư Quỷ, lúc đó ông đã đồng ý với chúng tôi, khi thời gian tịnh thân một tháng đến thì sẽ nói với chúng tôi câu trả lời mà chúng tôi muốn. Thế mà hôm nay, thời gian một tháng đã trôi qua, chúng tôi tin tưởng ông, nhưng ông lại lừa tất cả chúng tôi. Cho nên hết cách rồi, †rước mặt ông chỉ có hai con đường, một là ông đồng ý hợp tác với chúng tôi, con đường còn lại, ông thấy đấy, có thể thuộc hạ của tôi sẽ không nhịn được mà chiên ông lên!”
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu hờ hững uống một ngụm rượu, lạnh lùng cười, rồi nói.
“Ha ha, từ trưởng Trần, lão già tôi đây đã lớn tuổi, quên mất chuyện lúc đó đồng ý với cậu rồi. À phải rồi, lúc đó cậu muốn tôi hợp tác với các người chuyện gì ấy nhỉ?”
Ông lão trước mắt không phải thầy Quỷ thì có thể là ai nữa đây.
Nhưng lúc này, vì bị tra tấn nên thân hình thầy Quỷ đã gầy rọp đi.
Nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời tỉnh táo.
“Thứ nhất, tôi muốn ông nói ra tung tích của Trần Khiêm và những chuyện mà ông biết. Mấy năm qua, chúng tôi làm nhiều việc như vậy chính là vì tên Trần Khiêm này. Thứ hai, muốn ông tìm ra tung tích của đá Thiên Địa. Sao, lẽ nào đại sư Quỷ đang đùa với chúng tôi à? Giả vờ ngớ ngẩn sao?”
Trần Khiêm Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha, hình như tôi đã nói với cậu rồi, các người không có kiên nhẫn mà đi bắt người nhà của Trần Khiêm, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ấy sẽ tự tìm đến các người thôi!”
“Còn về chuyện thứ hai, tôi nghĩ, đợi sau khi các người gặp được Trần Khiêm rồi thì lúc đó sẽ bàn bạc với các người phải làm thế nào. Tất nhiên, đợi đến lúc đó, các người phải còn sống để nghe tôi nói mới được!”
Thầy Quỷ cười nói.
“Bịch!"
Một người đàn ông trung niên mập mạp, thoạt nhìn thì cách ăn mặc như người nước Oa, với một thanh kiếm Samurai dài cắm ở eo.
Đập mạnh lên bàn.
“Lão già khốn kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ông tưởng Trần Khiêm là ai chứ, tôi đợi để giết cậu †a như giết một con kiến đấy!”
Người đó hét lên.
“Khôn hồn thì mau khai ra tung tích của Trần Khiêm, nếu không, tôi sẽ khiến ông sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong!”
Lại có người mất kiên nhẫn hét lên.
Lúc này, mọi người không ai bảo ai, đều nghe thấy bên ngoài truyên đến tiếng bước chân chậm rãi...
Tiếng rất nhẹ nhưng lại rất vang, vang đến mức ai cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Hửm? Ai?”