Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2010: Còn bước lung tung thì tất cả cùng chết



“Lũ khốn các người cảm thấy thực lực của mình rất mạnh, cảm thấy mình đã vô địch thiên hạ, thao túng số mệnh của người khác. Nhưng bây giờ trong mắt Trần Khiêm tôi, các người chẳng qua cũng chỉ là mấy cái mạng rẻ mạt mà thôi!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng mất cảnh giác, cùng xông lên bắt Trần Khiêm!”
Đồng thời, mí mắt Trần Khiêm Thiên giật mạnh, vội đề nghị.
Bảy người còn lại cũng cùng chung kẻ địch.
Sử dụng bản kỹ năng mạnh nhất của mình.
Cùng xông về phía Trần Khiêm.
Giải phóng chân khí.
Làm cho cả không gian rúng động dữ dội.
'Thoáng chốc, đá vỡ bay tứ tung, bụi bay lên mà mịt.
Lúc bảy người xông lên, có một bóng người, lắc nhẹ một cái rồi biến mất không chút dấu vết.
Trong làn bụi, tiếng kêu than dậy đất trời.
Một lúc sau, làn bụi lắng xuống.
Sau đó thì thấy thi thể của bảy người trên mặt đất với bộ dạng rất thê thảm, vô cùng đẫm máu.
Trần Khiêm thì ngược lại, bình yên vô sự.
Thậm chí trên người còn không vương một hạt bụi nào.
“Được lắm, đúng là rất mạnh!”
Thấy thi thể của bảy người nằm trên đất, lúc này, Trân Khiêm Thiên mới bước ra từ phía sau một trụ đá khổng lồ.
Chỉ là lúc này, một tay ông ta cầm một viên trân châu, tay còn lại thì bóp mạnh vào cổ thây Quỷ.
Miệng thì lẩm bẩm trong sợ hãi.
Trần Khiêm thấy thế cũng không chút hoảng sợ mà đút hai tay vào túi, cười hỏi:
“Cái gì mạnh?”
“Đương nhiên là mạnh, tám người này đều ở cấp bậc 'Tông sư trong giới tu chân rồi, bọn họ dốc toàn lực tấn công mày, nhưng còn chưa được một hiệp mà đã chết thảm trong tay mày. Trần Khiêm, xem ra bọn tao đều đã coi thường mày rồi, thực lực của mày mạnh hơn bọn tao. nhiều!”
Trần Khiêm Thiên uy hiếp thầy Quỷ, xem ra trân châu trong tay ông ta cũng không phải thứ tầm thường.
Mặc dù lúc này anh đang ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh.
“Xem ra ông rất thông minh, ông không giống với một số tên ngốc mà tôi từng gặp. Ít nhất ông sẽ không xông lên để chết một cách vô ích mà vừa rồi ông giở trò khôn vặt!”
'Trần Khiêm cười nhã nhặn, rõ ràng Trần Khiêm khen ngợi Trần Khiêm Thiên một cách rất thật lòng.
“Ha ha ha? Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, sau khi trở thành một thanh niên có sức mạnh như vậy thì khó tránh khỏi việc kiêu ngạo, cảm thấy chỉ cần dựa vạo sức mạnh của mình thì có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng thực. ra, muốn đấu với cao thủ đến cuối cùng thì phải dựa vào. trí khôn!”
Trần Khiêm Thiên lạnh lùng nói. “Hửm? Trí... Trí khôn?”
Trần Khiêm Thiên khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đến mức sắp rơi cả cằm.
“Ông đang nói, bây giờ ông bắt được thầy Quỷ, sau đó ông đang cầm một thứ giống như đồ chơi thì có nghĩa ông là người có trí thông minh à?”
Trần Khiêm cười khổ.
“Trần Khiêm, tao không ngại nói cho mày biết, ở giới tu chân, tao có một biệt hiệu gọi là Tuệ Nang, Tuệ Nang của nhà họ Trần! Vả lại, vừa rồi mày nói, thứ trong tay tôi là đồ chơi?”
“Đúng vậy, nhìn giống đồ chơi trong tay một đứa trẻ năm tuổi!" Trần Khiêm gật đầu.
“Ha ha ha, buồn cười đấy Trần Khiêm. Tao thấy, chỉ bằng để vị đại sư Quỷ mà mày luôn đi tìm này nói cho mày biết đây là cái gì nhỉ?”
'Trần Khiêm Thiên cười giễu cợt. “Trận pháp Lôi Bạo!” Mắt thầy Quỷ lóe lên một tia sợ hãi, nói.
“Ha ha ha, vẫn là đại sư Quỷ có hiểu biết. Đúng vậy, đây chính là trận pháp Lôi Bạo, chỉ cần tao động tay nhẹ một chút thôi thì trận pháp sẽ thi triển, đến lúc đó, gốc cây ngọn cỏ trong vòng trăm dặm quanh đây đều mất sạch! Mày, tao, ông ta, ba người chúng ta cũng sẽ hóa thành tro bụi!”
'Trần Khiêm Thiên đắc ý nói: “Trần Khiêm, tao chết thì cũng chẳng sao, nhưng còn mày thì chắc là rất tiếc cái mạng của mình nhỉ? Dù sao thì người nhà của mày. vẫn đang chịu sự hành hạ của nhà họ Trần mà, ha ha ha. Nhưng hiện tại, mạng sống của bọn mày đều nằm trong Tầm kiểm soát của tao, mạng của mày cũng nằm trong †ay tao, cái nào nặng cái nào nhẹ, tao nghĩ không cần nói mày cũng biết nhỉ?”
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ một tiếng: “Vậy nếu theo như ông nói thì tôi nên làm thế nào?”
Trần Khiêm đút hai tay vào túi, tiến lên trước vài bước.
“Mày... mày đừng qua đây, còn bước lung tung thì tất cả cùng chết!”
Hai má Trần Khiêm Thiên co rúm lại, căng thẳng hét lên.
“Sao vậy Tuệ Nang? Chẳng qua tôi mới di chuyển một chút mà ông đã căng thẳng như vậy, vả lại tôi muốn nhắc ông một chuyện!”
Trần Khiêm nói.
“Nhắc tao cái gì?”
“Ông thật sự cảm thấy trận pháp trong tay ông có thể tổn thương được tôi sao? Hơn nữa, tôi giết các. người như giết gà thôi, loại trận pháp này thật sự có tác dụng với tôi à?”
Trần Khiêm nói.