Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2033: Chỉ có nửa tiếng thôi



Tại sao? Tại sao lại ngược đãi cô ta chứ?
Trên khán đài, Tân Nhã vừa nghe thấy tiếng gọi này. Cơ thể mềm yếu không khỏi chấn động mạnh.
Mình nghe nhầm rồi sao?
Sao có thể chứ?
Cô ta nhìn về phía phát ra tiếng với vẻ mặt không dám tin.
Lúc cô ta nhìn thấy rõ chàng trai trước mặt, cô ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
Ngàn vạn lời muốn nói trong lòng đều chặn trong cuống họng, hoàn toàn không nói ra được.
“Hả? Trần Khiêm? Anh quen cô gái này à?”
Điền Hiểu Phàm ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm.
“Mẹ kiếp, có lẽ tên khốn này thấy người ta xinh đẹp, nên không kìm lòng được, hừ, anh ta cũng đâu có tiền để đấu giá được cô ta!”
Mã Binh đứng bên cạnh cười chế giễu.
“Người này là ai? Sao lại vô lễ như vậy, không biết đắc tội với cậu chủ Thác Bạt thì phải chết à? Tốt nhất là chúng ta nên cách xa anh ta một chút!”
Khương Dũng nhíu mày nói.
Điền Hiểu Phàm thấy Trần Khiêm kích động như vậy thì định ngăn cản anh, nhưng lúc này Trần Khiêm đã đi
tới trước mặt cô gái ở trên khán đài.
Tất cả mọi người đều nín thở, gần như không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kế tiếp.
“Trần... Trần Khiêm, thật sự là cậu ư?”
Tân Nhã nhìn thấy Trần Khiêm thì bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, trong nháy mắt đã mặt đầy nước mắt.
“Là tôi đây! Tôi xin lỗi, tôi tới trễ rồi! Xin lỗi cậu!”
Trần Khiêm ôm Tàn Nhã, trong lòng không khỏi đau xót.
“Chuyện này là sao cậu Thác Bạt?” “Đúng đó, muốn có được cô gái này thì phải dùng tiền mua, còn tên chó chết này là gì vậy, ăn mặc như thế mà cũng muốn cướp người đẹp đi à?”
Dưới khàn đài, không ít tên nhà giàu thấy hành động này của Trần Khiêm, thì tức giận không cam lòng.
“Đúng là muốn chết mà, không biết tại sao hạng người như thế này lại xuất hiện trong thuyền chính của chúng ta, mọi người nhớ kỹ, lát nữa nếu cậu Thác Bạt hỏi tội, tuyệt đối đừng nói là anh ta quen biết với chúng ta.” Long Phỉ Phỉ khinh bỉ nhìn Trân Khiêm trên khán đài. “Người anh em này, hình như cậu quá gấp gáp rồi đó? Cô gái này có giá khởi điểm là năm mươi triệu, cậu có trả được không? Ha ha!”
Thác Bạt Kiệt đứng bên cạnh cười lạnh.
Nhưng Trần Khiêm không thèm nhìn Thác Bạt Kiệt, mà từ từ dìu Tân Nhã đứng dậy:
“Mấy người khác đâu? Chỉ có mình cậu ở đây à?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ừm ừm, chị với cô đều bị bọn người đó bắt đi rồi, gia tộc Thác Bạt có qua lại với mấy người xấu đó, Thác Bạt Kiệt này mua tôi về từ trong tay bọn họ! Hơn nữa anh ta còn nhiều lần sỉ nhục tôi, nhưng tôi đều liều chết phản kháng lại!”
Tần Nhã khóc lóc nói.
“Hóa ra là vậy, được rồi Tiểu Nhã, không sao rồi, mọi chuyện đã trôi qua hết rồi, chúng ta đi thôi!”
Trần Khiêm võ vai Tần Nhã, rồi bế cô lên định rời đi.
“Ồ? Tên khốn này ở đâu ra vậy, chẳng lẽ mày xem tao là không khí à, mày có biết đây là địa bàn của ai không?”
Thác Bạt Kiệt vừa thấy Trần Khiêm phớt lờ mình, còn muốn mang Tân Nhã rời đi, thì nhất thời thấy mất mặt.
Rồi lập tức nổi giận nói.
“Cậu Thác Bạt, là thế này, tao định đưa bạn tao về nghỉ ngơi một chút, mày yên tâm, đợi tao sắp xếp ổn thỏa rồi, tao sẽ tới gia tộc Thác Bạt tìm mày.”
'Trâần Khiêm quay đầu lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha”
Vừa dứt lời, cả hội trường đều cười ầm lên.
“Thằng này bị đần à? Hắn nghĩ mình là ai thế?”
Có người dở khóc dở cười nói, thế mà có người dám tới gia tộc Thác Bạt để rước xui xẻo cơ đấy.
“Mẹ kiếp, chắc chắn tên này bị thần kinh rồi, Phỉ Phỉ nói rất đúng, chúng ta đừng nên nói chúng ta quen anh ta”
Mã Binh cũng không còn lời gì để nói.
“Ha ha, tên này thật to gan, nhưng nhóc con à, mày cảm thấy hôm nay tao sẽ để mày dẫn Tần Nhã rời khỏi đây à?”
Thác Bạt Kiệt ngửa đầu cười to.
Chẳng mấy chốc, đã có bảy người áo đen không biết xuất hiện từ khi nào, bao vây Trần Khiêm.
“Tao sẽ bảo bọn họ băm thây mày ra nghìn mảnh!”
Thác Bạt Kiệt lạnh lùng nói.
Cậu Thác Bạt, coi như Trần Khiêm tao cầu xin mày, bây giờ bạn tap rất yếu, tao phải đưa cậu ấy về ngay. Đồng thời tao sẽ nể tình gia tộc Thác Bạt của mày, là gia tộc quyền thế đã tồn tại mười mấy đời ở nước C, cho nên †ao sẽ cho chúng mày nửa tiếng để chuẩn bị, để chúng mày tận hưởng những giây phút cuối cùng! Chỉ có nửa tiếng thôi!”
Trần Khiêm nhíu mày nói. “Tên khốn này, mày tưởng mày là ai mà dám đứng đây ăn nói lung tung? Còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, mau bắt hắn lại cho tôi?”
Thác Bạt Kiệt tức giận quát.